Hàn Thành Hạo tuyên bố một tin tức trong gia tộc. Bọn hắn phát hiện ra một mật thất ở phía tây Vân Sơn, đến nay không có cách mở ra. Người trong gia tộc nếu có thể thành công đem nó mở ra thì hắn có thể đồng ý cho người này một yêu cầu. Chỉ cần yêu cầu không làm tổn hại đến Hàn gia, thì nhất định sẽ đồng ý!
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ Hàn gia đều xôn xao! Mật thất ở phía tây Vân Sơn lúc này cũng đã bị hộ vệ Hàn gia bao vây, ngoại trừ người nhà Hàn gia thì không ai có thể tiến vào tây Vân Sơn!
“Này, gia chủ nói cái mật thất này nhất định có thể ngẫu nhiên mở ra được, ai cũng có thể lên đó thử một lần, ngươi nghĩ thế nào?”
“Đó là tất nhiên, ta nghe mọi người nói không ít về chuyện này đâu.”
“Nếu ngươi mở ra được ngươi sẽ yêu cầu cái gì?”
“Nếu ta mở ra được, ta sẽ yêu cầu được học tập bí kỹ (vũ kỹ bí mật) của Hàn gia, ha ha, gia chủ chắc chắn sẽ không từ chối đâu.”
“Ha ha, ta đoán cho dù ngươi có muốn lấy tiểu thư Hàn gia chưa gả cũng sẽ không vấn đề gì đâu!”
“Vậy cũng đúng, cái này cũng đáng để cân nhắc (suy xét), ha ha ha!”
Hai người vừa nói vừa cười, giống như chắc chắn bọn hắn có thể mở ra cái mật thất này, chỉ là đại đa số mọi người nghe hai người nói chuyện đều bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá cũng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi. Đến cả gia chủ cũng không thể mở mật thất này ra, bọn hắn có thể mở ra sao?
Người nói vô tình, người nghe cố ý.
Đinh Thục Nghi nghe được hai người nói chuyện, nhất là lúc nàng nghe thấy câu cuối cùng thì hai mắt cũng sáng ngời hẳn lên! Sau khi nàng trở về chiến trường từ Thiên Huyền cũng đã hơn bốn tháng rồi, thế nhưng mà Liệt ca ca lại chưa bao giờ từng để ý tới nàng.
Nàng biết rõ việc mình làm khiến cho Liệt ca ca tức giận, nàng vốn cho rằng Liệt ca ca sau khi trở về nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với mình, không nghĩ tới hắn chỉ là không để ý tới mình chứ không tìm cách đối phó mình, điều này làm cho hy vọng trong lòng nàng một lần nữa lại dấy lên.
Quả nhiên giống như điều nàng suy nghĩ, Liệt ca ca đối với nàng cũng không phải là không có chút tình nghĩa nào, nếu không phải vì Mộ Chỉ Ly hắn nhất định sẽ không xuống tay độc ác đối với mình, xem ra người thua cuối cùng không nhất định sẽ là mình.
Trong khoảng thời gian đó đến nay, nàng cũng đã thử đi tìm Liệt ca ca, chẳng qua mỗi lần gặp nàng đều là Hàn Dạ, Liệt ca ca từ chối không gặp người khác. Nàng biết rõ cái này là nhằm vào nàng, nhưng nàng lại không thấy khó chịu. Nàng nghĩ, những cái này e rằng là Liệt ca ca làm cho Mộ Chỉ Ly xem thôi, chỉ cần nàng kiên trì một thời gian ngắn, Liệt ca ca nhất định sẽ gặp nàng.
Nghe nói Liệt ca ca cũng đi đến phía tây Vân Sơn thử xem có mở được cái mật thất kia không, đã như vậy, nàng cũng phải đến thử một lần. Tuy khả năng là không lớn, nhưng cũng không phải là không có, tất cả đều có khả năng, nói không chừng nàng có thể may mắn mở được mật thất!
Nếu nàng thật sự may mắn mở ra mật thất ở phía tây Vân Sơn, đến lúc đó nàng sẽ yêu cầu Liệt ca ca cưới nàng, bởi như vậy tất cả đã thành kết cục đã được định sẵn. Gia chủ nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của nàng, dù sao gia chủ vẫn luôn đồng ý mối quan hệ giữa nàng và Liệt ca ca, chắc chắn Liệt ca ca cũng sẽ không cự tuyệt. Như vậy cho dù là Mộ Chỉ Ly tới cũng không thể làm ra được chuyện gì!
Càng nghĩ như vậy, vui mừng trên mặt Đinh Thục Nghi càng nhiều. Nàng chỉ cảm thấy điều mình hy vọng nhiều năm như vậy dường như đã xuất hiện trước mặt mình, chỉ thiếu chút nữa là đã có thể đạt đến!
Lập tức nàng cũng không hề do dự, lập tức hướng về phía tây Vân Sơn đi đến. Tâm hồn thiếu nữ không ngừng cầu nguyện rằng nàng có thể mở được mật thất phía Tây Vân Sơn!
Xa xa, Hàn Dạ thấy Đinh Thục Nghi hướng về phía tây Vân Sơn đi đến, trên mặt cũng nở một nụ cười. Thiếu chủ suy đoán quả nhiên không sai, Đinh tiểu thư thật sự đi đến phía tây Vân Sơn rồi.
Thân hình khẽ động, hắn bắt đầu chạy tắt từ đường phía sau núi đến phía tây Vân Sơn.
Phía tây Vân Sơn ngày thường cực kỳ yên tĩnh lúc này trở nên vô cùng náo nhiệt, Hàn gia đem mật thất vây trọn xung quanh, mà ngay cả gia chủ Hàn gia Hàn Thành Hạo cũng ở đây. Hàn Như Liệt đứng bên cạnh Hàn Thành Hạo, nhìn nguyên một đám đệ tử Hàn gia đến đây thử vận may.
Chỉ là kết quả thử nghiệm tất nhiên đều là thất bại, đối với điều này trong lòng hai người bọn họ đều đã biết trước. Ánh mắt bọn hắn lơ đãng nhìn về phía chân núi, bọn hắn đang đánh cược xem Đinh Thục Nghi rốt cuộc là có đến hay không.
So với việc Hàn Thành Hạo lo lắng, Hàn Như Liệt tỏ ra lạnh nhạt hơn nhiều. Lấy hiểu biết của hắn đối với Đinh Thục Nghi, hắn biết nàng nhất định sẽ đến, hơn nữa không bao lâu nữa nàng nhất định sẽ đến.
Hàn Thành Hạo nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Hàn Như Liệt, nhíu mày, đã đến hoàng hôn rồi mà Đinh Thục Nghi vẫn còn chưa đến đây. Nếu lần này Đinh Thục Nghi không đến, như vậy có thể là kế hoạch nhiều năm của bọn hắn liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi. Hôm qua hắn vốn là không đồng ý, dù sao nếu Đinh Thục Nghi không đến, mà bọn hắn đi gọi Đinh Thục Nghi, nàng nhất định sẽ nghi ngờ.
Đến lúc đó nếu như bị nàng phát hiện, như vậy chính là thất bại hoàn toàn. Chỉ là Hàn Như Liệt bảo đảm với hắn là nhất định sẽ thành công, hắn lưỡng lự một lúc rồi sau đó cũng quyết định tin tưởng con trai mình. Thậm chí hắn còn vẫn chưa báo tin cho các vị trưởng lão biết mà đã đem tin tức này lan truyền ra ngoài, bởi vì một khi hắn đem chuyện này nói với các vị trưởng lão, bọn hắn nhất định sẽ phản đối.
Hắn đã đồng ý với Hàn Như Liệt, thì nhất định sẽ làm được. Hắn hy vọng rằng con trai mình có thể thành công, bởi vì như vậy thì các vị trưởng lão cũng sẽ không có gì để phàn nàn nữa rồi.
Một thân ảnh màu đen rất nhanh đã xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, Hàn Dạ không nói gì, mà im lặng đứng sau lưng Hàn Như Liệt.
Sau khi nhìn thấy Hàn Dạ xuất hiện, khóe miệng Hàn Như Liệt nở một nụ cười, quay đầu nhỏ giọng nói với Hàn Thành Hạo: “Nàng đến rồi.”
Nghe vậy, lo lắng trong lòng Hàn Thành Hạo cũng buông xuống, xem ra việc này hắn không đánh cược sai. Nếu biện pháp này có thể làm cho Đinh Thục Nghi đem mật thất mở ra thì chắc chắn là so với phương pháp trước đó của bọn hắn phải tốt hơn nhiều lắm.
Những năm gần đây, mặc dù biểu hiện của mọi người đối với Đinh Thục Nghi đều rất tốt, nhưng trong lòng các vị trưởng lão cùng hắn thì đều không muốn nhìn thấy nàng. Vừa nhìn thấy nàng liền nghĩ tới Thành Tĩnh vì gia tộc mà hy sinh, nghĩ đến ân oán cùng Quân gia, bọn hắn làm sao thích nổi nàng?
Ai cũng không muốn Hàn Như Liệt lấy Đinh Thục Nghi, có thể làm sao được nữa khi biện pháp kia đúng là biện pháp tốt nhất. Người Quân gia căn bản cũng không có tư cách làm thông gia cùng Hàn gia bọn họ, không có tư cách!
Càng tới gần phía tây Vân Sơn, trong lòng Đinh Thục Nghi lại càng khẩn trương. Nàng hy vọng mình có thể thành công nhưng lại càng sợ hãi mình bị thất bại, bởi vì như vậy ảo tưởng tốt đẹp trong lòng nàng cũng sẽ bị phá vỡ. Nhưng mà sau khi nàng trông thấy dáng người phiêu dật tuấn tú đã khắc sâu vào trong lòng nàng không thể xóa mờ đi kia từ xa, bước chân của nàng đột nhiên lại nhanh hơn.
Cho dù thật sự thất bại, có thể nhìn thấy Liệt ca ca cũng đáng!
Đinh Thục Nghi đi đến trước mặt Hàn Thành Hạo, thi lễ một cái rồi nói: “Gia chủ!” Rồi chợt đem ánh mắt chuyển về Hàn Như Liệt bên cạnh, trong mắt chan chứa tình: “Liệt ca ca!”
Hàn Thành Hạo gật đầu: “Thục Nghi ngươi cũng tới à, ngươi định thử xem có thể mở ra cái mật thất này hay không sao?”
“Ta muốn thử xem, chỉ là ta nghĩ khả năng là rất nhỏ.” Đinh Thục Nghi dịu dàng nói, nhưng trong lòng thì nghĩ khả năng mình thành công cũng không tính là nhỏ.
“Nhân dịp này thử xem, nói không chừng có thể thành công.” Nghe được Đinh Thục Nghi trả lời, trên mặt Hàn Thành Hạo cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, xem ra tính toán của Liệt nhi quả nhiên là không sai. Việc tiếp theo hắn chắc không cần phải lo lắng nữa rồi.
Cái mật thất này nếu bắt ép nàng mở ra cũng không có cách nào mở ra được, chỉ có nàng tự nguyện thì mới có thể mở ra được. Hôm nay nàng đã tự nguyện đi mở ra rồi, xem ra cái gánh nặng hơn hai mươi năm hôm nay đã có thể giải quyết hoàn toàn!
Đinh Thục Nghi cười mà không nói, khóe mắt không ngừng liếc nhìn về phía Hàn Như Liệt, một thời gian ngắn không gặp Liệt ca ca lại càng đẹp trai rồi, lại làm cho người ta mê mệt. Nắm đấm không tự giác nắm chặt, nàng nhất định phải thành công! Như vậy Liệt ca ca sẽ là của nàng vĩnh viễn rồi!
Hàn Như Liệt nhận thấy ánh mắt của Đinh Thục Nghi nhưng lại không thèm để ý đến, hắn đem tầm mắt nhìn sang nơi khác. Đối với hắn, bảo bối trong mật thất này không quan trọng, chỉ là hắn không thể làm hỏng lợi ích của gia tộc mà thôi. Nếu như có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn làm như vậy, chỉ là đời người có quá nhiều việc bất đắc dĩ, làm được chuyện này cũng không phải dễ.
Đinh Thục Nghi căn bản không phát hiện ra tia bất đắc dĩ nơi đáy mắt Hàn Như Liệt, một lòng chỉ nghĩ đến đại hôn của nàng cùng Hàn Như Liệt. Tình cảm ẩn giấu trên khuôn mặt nàng, khóe miệng mỉm cười, nàng chìm vào trong ảo tưởng, cho đến khi Hàn Thành Hạo gọi nàng nàng mới kịp có phản ứng.
“Thục Nghi, đến ngươi rồi, tiến lên thử một lần đi.”
Nghe vậy, Đinh Thục Nghi gật đầu: “Được.” Ngay lập tức, nàng bước nhanh đến trước cửa mật thất kia, trước đại môn có một lỗ khảm, hình dạng giống như bàn tay, rõ ràng là để cho bọn hắn để tay lên bên trên là được.
Thấy thế, Đinh Thục Nghi liền vươn tay lên thả vào, vừa đặt tay xuống nàng liền cảm thấy lòng bàn tay có chút đau xót. Thì ra bên trong cái lỗ khảm kia, ở giữa có một cây gai nhọn, chỉ là trước khi đặt xuống căn bản không ai chú ý tới. Dưới tình huống này, chút đau đớn này cũng không tính là cái gì, Đinh Thục Nghi khẩn trương nhìn lên đại môn trước mặt, giấc mộng của nàng có thể thành hiện thực hay không đều phải nhờ vào giây phút này!
Ánh mắt Hàn Thành Hạo cũng đặt vào trên đại môn kia, đáy mắt lộ vẻ khẩn trương. Nếu như Đinh Thục Nghi cũng không thể mở ra mật thất này, như vậy bảo bối bên trong mật thất đã không cách nào có thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa rồi.
Đinh Thục Nghi nhìn chằm chằm vào đại môn trước mắt thật lâu, nhưng nó vẫn không có chút phản ứng nào, ngay lúc nàng chuẩn bị buông tay, thì đại môn kia lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Ánh sáng màu vàng làm chói mắt mọi người, trong mắt ngoại trừ một mảnh màu vàng thì không còn nhìn thấy một cái gì khác.
Trong mắt Hàn Thành Hạo hiện lên tia tươi cười, bọn hắn quả nhiên thành công rồi! Đinh Thục Nghi thật sự có thể đem mật thất này mở ra!
Đinh Thục Nghi kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ phía trước, nàng chỉ cảm thấy một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt vây lấy nàng. Nàng thành công rồi, nàng thật sự đã đem cái mật thất này mở ra! Cảm giác cực kỳ hạnh phúc bao phủ nàng, tất cả mọi điều nàng suy nghĩ trước kia đều đã không còn là tưởng tượng, nàng thật sự có thể gả cho Liệt ca ca rồi!
Hàn Thành Hạo hướng về phía hộ vệ của Hàn gia mà nói: “Các ngươi canh giữ ở đây, ai cũng không được đi vào, chúng ta vào xem.”
“Vâng!”
Ba người Hàn Thành Hạo, Hàn Như Liệt cùng với Đinh Thục Nghi cùng tiến vào bên trong mật thất. Bên trong mật thất cũng không có cơ quan gì, bởi vì chỉ có huyết mạch của Quân gia mới có thể đi vào đây, Quân gia tất nhiên sẽ không làm hại huyết mạch của mình, đúng lúc cái này cũng làm cho bọn họ có thể dễ dàng tiến vào không ít.
Đinh Thục Nghi chỉ thẫn thờ đi theo sau lưng hai người Hàn Thành Hạo, đối với nàng, bên trong mật thất này có bảo bối gì nàng đều không quan tâm, điều nàng muốn chỉ là Hàn Như Liệt mà thôi!
Dù Hàn Thành Hạo đã đoán trước được, nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong mật thất cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Đây là một mật thất ngũ sắc rực rỡ, bên trong có các loại yêu tinh đầy màu sắc tuyệt đẹp, tiền vàng rực rỡ căng tràn xếp thành từng núi nhỏ!
(*) Đệ tử bế quan: hiện tại thường bị lý giải vi “Đắc ý môn sinh “, chỉ giáo sư ( hoặc thụ nghiệp sư phụ ) tại chắc chắn trong hàng đệ tử nhất nhìn trúng đích đệ tử, tịnh thường thường cấp cho kỳ cùng với hắn đệ tử bất đồng đích đặc thù giáo huấn hòa cá biệt chỉ đạo, sử chi thu được “Chân truyền”.