Klein dừng bước, dõi tầm mắt ra xa và trông thấy một điểm sáng đang ngày càng mở rộng ở phía trước.
Dưới sự chiếu rọi của ánh dương, điểm sáng ấy dần lấp lánh và khúc xạ thành vô số sắc màu, hệt như một viên đá quý khổng lồ trong suốt.
Nương theo Tàu Tương Lai tiếp tục tiến về trước, điểm sáng ngày một hiện ra rõ nét hơn.
Nó thoạt tách rời ra rồi trở nên sắc nét, chính là bốn chiếc cột khổng lồ được chạm khắc nên từ kim cương tinh khiết.
Chúng tựa như những trụ tháp khổng lồ chống đỡ cả hải dương trong truyền thuyết, hướng mãi xuống dưới, đứng thẳng và vững chãi, nâng đỡ một hòn đảo trôi nổi mang kích thước cực lớn.
Phía trên hòn đảo trôi nổi, bùn đất cháy đen, không có dấu hiệu gì của màu xanh. Tại nơi sâu thẳm trong nó, ánh sáng chói lòa đến bất thường, lộng lẫy hơn cả bầu trời ban trưa.
Đột nhiên, một tiếng hí dài phát ra từ hòn đảo.
m thanh này vang lên một cách tùy ý, song lại không hề mang tới cảm giác nguy hiểm khiến người khác dựng hết tóc gáy. . Google ngay trang [ TR UMtruyeИ. V N ]
Chẳng bao lâu sau, Klein nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, trông thấy hai con tuấn mã như được đúc bởi vàng xông ra từ hòn đảo trôi nổi. Đằng sau chúng là một cỗ chiến xa hoa lệ cũng được làm từ vàng.
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng thét phóng đại và gấp gáp của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya lập tức vang vọng khắp ngóc ngách Tàu Tương Lai:
“Cúi xuống!
Đừng nhìn vào!”
Klein chưa bao giờ là kẻ cậy mạnh. Chỉ nghe vậy là hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống đôi ủng da của mình.
Hắn nhận ra ánh dương hắt xuống boong tàu ngày càng rực sáng, sau đó ảm đạm, nhanh chóng trở lại như cũ.
“Giờ thì ổn rồi.” Giọng nói của Cattleya lại vang lên khắp con tàu, không lộ ra tia chập chùng nào trong cảm xúc.
Chỉ đến khi ngẩng đầu lên, Klein mới nhận ra hai con tuấn mã cùng cỗ chiến xa hoa lệ làm từ vàng do chúng kéo đã biến mất. Mấy trụ kim cương khổng lồ lóng lánh vẫn lẳng lặng nâng đỡ hòn đảo trôi nổi và tỏa ra ánh sáng rạng ngời.
Kim cương lớn thật… Đúng là một hòn đảo trôi nổi kỳ quái. Chẳng biết nếu vừa rồi không cúi đầu mà cứ nhìn chiếc chiến xa vàng kia lao tới, thì sẽ có chuyện gì nhỉ? Klein nhìn quanh, chợt nhíu mày.
Một hải tặc đứng cách hắn khoảng bảy tám mét đã biến mất. Nơi ban đầu gã đứng chỉ còn lại đúng hai dấu chân đen kịt.
Quan sát mớ tro tàn lơ lửng giữa không trung, Klein mơ hồ nhận ra kết cục của việc không cúi xuống vừa rồi.
May mà ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ đã từng qua đây mấy lần, biết nên tránh cái gì, cúi đầu trước thứ gì. Đổi lại mà mình thuê ngài ‘Người Treo Ngược’, kể cả anh ta có sở hữu tàu ma thì giờ cũng chết cả đoàn rồi… Không, nếu không phải Tàu Tương Lai chưa gì đã tới nơi, không cho mình thời gian giảm xóc, mình đã đi thỉnh giáo vấn đề tương tự với “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine rồi. “Ảo Thuật Gia” sẽ không bao giờ biểu diễn khi chưa chuẩn bị… Klein thầm thở dài rồi khôi phục vẻ bình thản.
Hắn không đề nghị lên hòn đảo trôi nổi thăm dò, mặc cho Tàu Tương Lai từ từ lướt qua, hướng thẳng về trước.
Suốt khoảng thời gian còn lại, vùng biển này giống như thế giới bên ngoài, chỉ còn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, trống trải, tĩnh lặng, vô biên giới.
Thỉnh thoảng, Klein bỗng nhìn thấy những đốm lửa nổi lên trên mặt nước, song chẳng tìm được bất cứ dấu hiệu nào của sinh vật biển, bao gồm cả loài mỹ nhân ngư.
Thời gian dần trôi, bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay khi định rời boong tàu để đến phòng ăn, Klein chợt nhận ra tứ phía quanh mình trở tối!
Bầu trời đang trong trạng thái ban trưa không còn hiện hữu chút ánh dương nào mà bị che phủ hoàn toàn bởi bóng đêm dày đặc.
Sự thay đổi ấy đột ngột và nhanh chóng đến mức phản ứng đầu tiên của Klein là tự hỏi, ai vừa tắt đèn!
Trong im lặng, Tàu Tương Lai bị bao phủ bởi một lớp ánh sao lóng lánh chiếu sáng khắp muôn ngả.
Giọng nói truyền cảm của ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya một lần nữa phóng thanh và vang lên bên tai mọi người:
“Quay lại phòng mình hoặc tìm tạm một chỗ nào đó để ngủ.
Rồi chờ tới khi tự nhiên tỉnh lại.”
‘Chuyên Gia Độc Tố’ Frank Lee bối rối hỏi lại:
“Nếu không ngủ thì sao?”
Giờ khắc này, giọng nói của anh ta ồm ồm như tiếng gấu.
Cattleya đứng sau cửa sổ phòng thuyền trưởng, đáp:
“Chờ đến lúc chúng ta tỉnh lại, sẽ phát hiện ra anh đã mất tích, không bao giờ tìm thấy đâu nữa.”
Ban đêm ở đây đáng sợ vậy ư? Dù tò mò đến mấy, Klein cũng không nghĩ đến chuyện thức qua đêm.
Về đến phòng, nhờ vào ánh sao bao phủ quanh Tàu Tương Lai chưa tắt, hắn nhanh chóng xòe hạc giấy, cầm bút chì thoăn thoắt viết:
[Cần lưu ý những điều gì khi đi vào vùng hải phận nguy hiểm tại viễn đông Biển Sonia?Có thể tìm thấy mỹ nhân ngư ở đâu?]
Đặt bút chì xuống, gấp hạc giấy lại, Klein không cởi áo khoác ra mà nằm thẳng xuống giường. Dưới sự trợ giúp của suy tưởng, hắn nhanh chóng ngủ say.
Bên trong thế giới tối tăm mờ mịt, hắn bất chợt tỉnh táo, nhận ra mình đang nằm mơ một cách rõ ràng.
Không bị ai xâm nhập nhỉ… Klein nhìn quanh một vòng, phát hiện ra bản thân đang đứng trên đỉnh núi, sau lưng và bên trái mình là một tòa nhà màu đen giống như tu viện. Đằng trước hắn là một gốc cây khô héo cùng một khối đá nhô lên.
Trên đỉnh khối đá, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đang ngồi một mình. Hai tay cô ôm lấy đầu gối, người đổ về trước, đôi mắt nhìn chăm chăm vào ngọn núi trước mặt.
Cô vẫn mặc bộ áo choàng dài cổ điển màu đen mang theo bầu không khí thần bí kia, song biểu cảm có vẻ ngờ vực không thể nói rõ.
Hiện giờ, cô không nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, tựa như đã biến thành một pho tượng đá.
Sao cô ta lại ở trong giấc mơ của mình? Klein tiến tới vài bước, nhảy lên khối đá.
Trước khi Klein kịp hỏi gì, một khung cảnh hoành tráng đã choán kín tầm mắt hắn. Cảm giác như cả thể xác lẫn tinh thần đều bị rung chuyển.
Đằng trước khối đá là một vách đá sâu không thấy đáy, còn bên kia vách đá là một ngọn núi phủ kín hằng hà sa số cung điện, cột tháp và tường thành hùng vĩ.
Những kiến trúc ấy to lớn, khoáng đạt, hoa lệ và được xây chồng lên nhau thành vòng. Chỉ một vòng đã khổng lồ đến dị thường, không hề giống nơi ở của nhân loại. Tổng hợp lại, chúng mang tới cảm giác sử thi, cảm giác kỳ tích và cảm giác thần thoại khó miêu tả thành lời.
Mặt trời treo ở nơi xa xăm tít tắp, rải sắc đỏ của hoàng hôn xuống toàn bộ thành phố, ánh sáng như thể đã đông cứng.
“Đây là một giấc mơ chung của tất cả chúng ta…” Vẫn ôm đầu gối, Cattleya cất lên tiếng nói như nói mê.