Được rồi, đừng tranh luận vấn đề này nữa, giúp họ trước đã.
Cô đi lấy thùng rượu ra, chúng ta phối hợp chuốc rượu cho họ.
Gehrman, anh có phiền tham gia vào việc này không?”
Klein liếc mắt nhìn các thủy thủ đang vật vã trên boong tàu, ngẫm nghĩ hai giây rồi mở miệng:
“Mục đích là khiến họ bình tĩnh trở lại?”
“Đúng thế.” Frank Lee nặng nề gật đầu.
“Tôi có thể cứ thế đánh ngất họ luôn không?” Klein điềm nhiên hỏi.
Hiệu quả phương pháp này chẳng kém rượu an thần là bao, hơn nữa hiệu suất còn cao hơn… Hắn thầm bổ sung trong đầu.
Nina ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Gehrman Sparrow, nhất thời không thốt nên lời.
Frank Lee nghiêm túc suy nghĩ, đáp:
“Có thể.”
“Được.” Klein lại gần một thanh đoản kiếm mà mình đã để ý từ lâu, nhặt lên và dùng sống kiếm gõ thẳng vào đầu chủ nhân nó.
Cốp!
Dưới sức khống chế chuẩn xác của hắn, vị hải tặc đang lăn lộn trong đau đớn kia lập tức bình tĩnh lại, đồng thời cũng mất sạch nhận thức.
Biểu cảm Nina trở nên ngây ngốc mất một giây, sau đó trở lại vẻ bình thường.
Rồi, khi đi qua Klein, cô ta bước chậm dần, trầm giọng xuống cười nói:
“Tôi đã nghe truyền kỳ về anh rồi, nhưng tôi chưa từng ngờ anh còn thái quá hơn cả lời đồn. Bình thường hẳn phải ngược lại mới đúng.
Ừm… Ý tưởng của anh vô cùng, hết sức kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với chúng tôi, lại càng tiệm cận với Frank hơn. Có lẽ đây là nguyên nhân anh ta coi anh là bạn chỉ trong thời gian ngắn như vậy.”
Không có đâu nhé, vẫn có sự khác biệt giữa tên điên với kẻ tâm thần đấy. Gehrman Sparrow vẫn chưa đạt tới loại trình độ Frank đâu… Klein tỉnh táo dò xét, thầm đáp trả trong đầu.
Hắn lờ Nina, cầm đoản kiếm lướt đi trên boong tàu và đánh choáng từng thủy thủ một rồi chờ họ tỉnh dậy một cách tự nhiên.
Frank vốn định bắt chước hắn, nhưng nghe Nina hỏi một câu “Anh có chắc mình đánh họ ngất xỉu không, hay đánh chết họ luôn?” thì đành từ bỏ mong muốn, trở vào khoang chuyển thùng rượu ra làm theo kế hoạch ban đầu.
Cốp! Bốp! Chát!
Gõ thẳng đến trước boong tàu, bấy giờ Klein mới nhìn thấy một ông già khoảng năm mươi tuổi đội mũ mềm chóp nhọn đang dần tỉnh táo lại.
Trông thấy nhà thám hiểm điên cuồng và lạnh lùng đang áp sát, ông ta vội vội vàng vàng đứng dậy la thất thanh:
“Không, tôi không cần!
Tôi ổn rồi, ổn rồi mà!”
Không cần giải thích đâu, nhìn là biết mà… Klein nín cười, chuẩn bị chuyển hướng tới mũi thuyền.
Đúng lúc ấy, ông già kia tự giới thiệu:
“Tôi là hoa tiêu của Tàu Tương Lai, Otolov.”
Hoa tiêu? Klein quay lại nhìn thoáng qua, thấy rơi rớt quanh người Otolov là một chồng sách vở. Cuốn xòe ra, quyển lộn ngược, cái đóng vào, chiếc tựa nghiêng, cái nằm phẳng.
“Haha, tôi rơi từ trên cao xuống, mang chúng nó theo. Có vẻ vừa nãy chúng nó cũng điên luôn rồi.” Otolov giải thích.
Klein chuyển tầm nhìn về phía đôi mắt ông ta, nhận thấy trong con ngươi màu lam nhạt ánh lên sắc biển xanh thẳm.
Không phải đôi mắt đã quan sát mình cả ngày… Nhưng cảm giác này khá tương đồng với ‘Thượng Tướng Ánh Sao’… Cùng đường tắt à? Klein dời tầm mắt, quay lại nhìn Nina và Frank đang trấn tĩnh những thủy thủ khác.
Ngay khi hắn định quay đầu nhìn xem Tàu Báo Tử còn đuổi theo hay không, Otolov đột ngột kêu:
“Cẩn thận!”
Soạt!
Một đợt sóng lớn đập vào thuyền, Tàu Tương Lai lắc lư dữ dội.
Nếu không nhờ năng lực cân bằng của “Tên Hề”, Klein đã ngã sấp mặt như Frank. Song, cơn sóng tóe đầy bọt nước rơi xuống như mưa đã dính ướt cả chiếc mũ phớt lụa cao nửa và bộ lễ phục hai hàng cúc của hắn.
Chắc ở đây phải có bàn ủi chứ nhỉ… Hành động giặt đồ của một nhà thám hiểm điên cuồng cũng không tính là mâu thuẫn với nhân cách. Mà không giặt mới là lạ ấy… Mình nên mặc một bộ quần áo phong cách thổ dân Quần đảo Rorsted mới phải! Trong nháy mắt, Klein đau lòng mãi không thôi.
Hắn trông thấy cơn mưa rào rào cùng những cơn sóng đang liên tục cuốn tới khổng lồ như một ngọn núi. Hắn cảm nhận được sức giật khủng khiếp của gió lốc và tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đ-Đây là biên giới của tuyến hàng hải an toàn sao? Chuyến “bay” vừa nãy đã cắt đuôi Tàu Báo Tử, nhưng cũng khiến thuyền đi chệch khỏi tuyến đường luôn? Klein nhìn Otolov, Nina, Frank và ‘Kẻ Không Máu’ Heath Doyle xuất hiện tự bao giờ đi đánh thức các thủy thủ. Ai vào chỗ người nấy, bận rộn điều khiển Tàu Tương Lai.
Nhờ sự cố gắng của họ, Tàu Tương Lai đã bẻ lái kịp thời, xuyên qua tầng lớp sóng lớn, tránh thoát đám chớp sét và quay về tuyến hàng hải an toàn.
Đến khi mọi thứ đã yên ắng trở lại, Klein mới buông lỏng tấm bùa chú lĩnh vực “Hải Thần” trong tay, lặng lẽ thở phào.
Ngoảnh lại không thấy dấu hiệu bị Tàu Báo Tử truy đuổi, hắn mới thực sự yên tâm, cảm thấy đêm nay quả thực chẳng hề bình yên.
Trông qua ngó lại, thấy đám hải tặc kia kẻ sờ đầu rồi thở hồng hộc, người lại kiệt sức chỉ muốn đổ sập xuống, Klein hơi chột dạ. Hắn bèn rời boong tàu, than thở trong lòng:
Chỉ vừa rời Quần đảo Gargas chút thôi mà con thuyền đã suýt bị phá hủy rồi. Xem ra chuyến hành trình tìm kiếm mỹ nhân ngư sẽ chẳng dễ dàng gì…
Klein leo cầu thang bước lên tầng trên. Lúc băng qua phòng thuyền trưởng, hắn hơi chậm chân lại, quan sát căn phòng một chút và phát hiện ra đám lá cây đã che kín khe cửa ra, cách biệt hoàn toàn bên trong với bên ngoài.
Klein dời mắt và trở về phòng mình. Hắn đang cân nhắc có nên cầu nguyện “Kẻ Khờ” rồi tiến lên phía trên sương xám, dùng phương thức đáp lại hòng khống chế vùng hải phận lân cận, tìm kiếm tung tích của Tàu Báo Tử không. Hắn muốn ‘Bất Tử Vương’ Agalito – kẻ đột ngột tấn công người khác vô cớ – cũng phải nếm trải cách đối đãi tương tự.
Không, chỗ này đang có “đôi mắt” quan sát. Mình phải cố gắng không làm những việc như vậy. Hơn nữa, chuyện ấy cũng chỉ có thể dạy cho ‘Bất Tử Vương’ một bài học chứ chẳng cách nào làm gã bị thương nghiêm trọng, chẳng đáng để mình gánh chịu rủi ro này… Không thể để cơn giận làm mờ mắt… Đợi thăng cấp thành công rồi quay lại tính sau! Klein ghìm cơn thôi thúc xuống.