“Lúc Hạ Quý phi không may sảy thai, thực ra Hạ thị không tin những lời khai của Lan cô, mà luôn cho rằng nhất định có người chủ mưu phía sau. Hàn gia đặc biệt tích cực điều tra việc này, sau cùng bọn họ cũng tìm ra manh mối quan trọng.” Thẩm Dịch ngừng nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
“Vì vậy Hàn gia đem tin tức nắm được báo cho Hạ thị biết.” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng tiếp lời, nói đều đều: “Hiển nhiên sẽ nói là Hạ Quý phi sảy thai có liên quan mật thiết đến Bản cung, cho nên bọn họ ẩn nấp, rình rập cơ hội trả thù.”
“Những điều vi thần biết đều đã nói hết. Còn suy đoán của Hoàng hậu, trước mắt cũng không có bằng chứng xác thực nên vi thần không dám đưa ra ý kiến.” Thẩm Dịch bình tĩnh trả lời, không tự đưa ra kết luận xằng bậy.
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười khổ, lại nói: “Chẳng trách Bản cung một thân một mình, không ai giúp đỡ. Hóa ra bọn họ móc nối với nhau để cô lập Bản cung.” Hàn gia tính giật dây để Hạ thị xem nàng là kẻ thù, dù kết quả là nàng bị đánh bại hay Hạ thị bị nàng phản kích, Hàn gia cũng chỉ ngồi rung đùi làm ngư ông đắc lợi. Chỉ e Hạ Quý phi đã hận nàng thấu xương. Tuy không phải nàng tự ra tay, nhưng sự thật là Ô Quốc của nàng đã hại nàng ta mất đi đứa con, hơn hết là làm nàng ta đánh mất ước vọng được trèo lên đỉnh cao vinh quang.
“Trở ngại quá lớn, muốn tra rõ chân tướng quả thực rất khó.” Thẩm Dịch cảm thán từ tận đáy lòng. Dù cho chân tướng đã rõ như ban ngày, nhưng không có chứng cứ thì làm gì được chứ? Ngoại trừ Hoàng hậu ra, mỗi người trong các nàng tại hậu cung này đều có gia tộc chống lưng, mà các gia tộc này cũng không muốn chân tướng bị vạch trần.
“Trong lòng Bản cung tự có lo liệu, đa tạ Thẩm đại nhân đã cho Bản cung biết.” Lộ Ánh Tịch cảm tạ hắn ta, không muốn làm khó hắn ta thêm nữa, khoát tay ra hiệu cho hắn ta lui ra ngoài.
“Vi thần xin cáo lui.” Thẩm Dịch cúi người chào, lại ngước mắt nhìn nàng hồi lâu, nhỏ giọng nhắn nhủ, “Hoàng hậu hãy bảo trọng.”
Lộ Ánh Tịch vô thức thở dài một hơi. Nhân quả tuần hòa, ác giả ác báo. Nàng vốn cũng không hoàn toàn vô tội mà.
Nàng lê bước vào nội điện, ngồi xuống bên cạnh bàn trong phòng ngủ. Nàng vừa bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, chợt nghe cánh cửa bị người ta đẩy mạnh va vào tường vang lên tiếng ‘rầm’ thật to.
“Hoàng thượng.” Nàng sửng sốt đứng dậy.
“Lộ Ánh Tịch.” Hoàng đế đóng cửa lại, lạnh lùng hét to cả tên lẫn họ của nàng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch nhăn mặt. Tại sao ánh mắt hắn tràn đầy sát khí như thế? Có phải hắn đã biết nàng đơn độc triệu kiến Thẩm Dịch?
“Trẫm hỏi nàng, chuyện Như Sương sảy thai có liên quan đến nàng không?” Hoàng đế lạnh mặt, cả người cũng bị khí lạnh bao quanh.
Lộ Ánh Tịch ngẩn người, theo bản năng hỏi ngược lại: “Hoàng thượng phái người nghe lén nhất cử nhất động của Thần thiếp?”
“Nàng còn dám chất vấn Trẫm?!” Hoàng đế phát cáu, đập một phát lên mặt bàn, những chiếc chén uống trà nhỏ nhắn bị chấn động ngã nhào lăn lóc.
“Trẫm biết nàng hẹn gặp Thẩm thượng thư, cái đó có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng nàng lại đóng cửa làm chi, nên Trẫm mới sai người âm thầm canh chừng. Thật không ngờ, nhờ vậy mà Trẫm phát hiện bí mật kinh thiên động địa.”
“Bí mật nào?” Lộ Ánh Tịch trợn trừng mắt nhìn hắn ta.
“Nàng vẫn muốn giả ngu?” Hoàng đế cười nhạt, thái dương nổi gân xanh, “Nàng không hạ độc Nhụy nhi nhưng lại sát hại Hoàng tự còn chưa ra đời của Trẫm. Cả hai đều là tội không thể tha!”
“Thần thiếp không có làm.” Lộ Ánh Tịch nhẹ đáp, hàng mi dài rủ xuống che đi mọi cảm xúc. Nàng không có làm, nhưng là Phụ hoàng của nàng đã gây ra, điều đó chẳng khác nào chính tay nàng đã làm.
“Không làm? Được lắm! Trẫm rất muốn nghe xem nàng ngụy biện ra sao!” Hoàng đế bóp cằm nâng mặt nàng lên, muốn nhìn xuyên qua ánh mắt nàng, sẵng giọng nói, “Nói đi! Để Trẫm được thưởng thức tài ăn nói của nàng nào!”
“Hoàng thượng đã nhận định như vậy, Thần thiếp có nói gì cũng vô dụng thôi.” Lộ Ánh Tịch nhăn mặt nhăn mày, cằm bị hắn siết mạnh đến phát đau.
“Uổng công Trẫm vắt óc suy nghĩ cách để ngày mai nàng thoát tội! Căn bản nàng không xứng với tâm ý của Trẫm đối với nàng dù chỉ một chút!” Hoàng đế không chút nể nang siết mạnh tay, hai bên cằm nàng hóp lại, dấu tay trên gò má đỏ chói.
Lộ Ánh Tịch càng cau chặt mày, cả hàm đau nhức. Nàng không nín nhịn nổi nữa, tức giận vươn tay gạt phắt tay hắn khỏi mặt của mình.
Hoàng đế buông tha nàng, đôi mắt đen xanh sâu hun hút bắn ra tia lửa, như muốn thiêu rụi nàng mới hả dạ.
Lộ Ánh Tịch lui ra sau một bước, vẫn hiên ngang nhìn thẳng hắn, nói rành rọt: “Thiếp không hề ra tay với Hạ Quý phi, nhưng Hạ Quý phi có xuống tay với tiểu công chúa hay không, thì không cần phải hoài công suy đoán nữa. Sao Hoàng thượng không đến hỏi tội Hạ Quý phi, mà lại cứ nhằm vào Thần thiếp chất vấn? Đây là lý lẽ gì?”
Hoàng đế trừng mắt với nàng, lòng phập phồng khó chịu, như có vô vàn tức giận và uất ức tích tụ lâu ngày muốn phun trào một lần hết thảy. Cái chết của Nhụy nhi, tất nhiên hắn phải làm rõ tới cùng. Thế nhưng, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!
“Lúc Hạ Quý phi mất đi bào thai, Hoàng thượng có từng hoài nghi Thần thiếp đâu?” Lộ Ánh Tịch vừa nở nụ cười giễu vừa nói: “Nếu khi đó Hoàng thượng có nghi ngờ, sao không truy cứu luôn thể? Ngày mai Thần thiếp bị bắt đi thẩm vấn, hôm nay Hoàng thượng lại bồi thêm một cú, chính là muốn mạng của Thần thiếp đúng không?”
Hoàng đế mặt đanh lại, biến sắc, đôi mắt u ám, bén nhọn. Hắn mang theo lửa giận vung tay lên cao.
Lộ Ánh Tịch trợn tròn mắt nhìn hắn ta, sau đó nhắm chặt hai mắt.
Bàn tay Hoàng đế vút lên cao, sau đó lại vụt nhanh xuống. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đè nén cơn thịnh nộ bùng nổ trong lòng xuống mà không giáng mạnh một tát tai. Lúc đó sao giống bây giờ được? Khi ấy hắn không quan tâm nàng là nữ nhân thế nào, cho dù nàng có độc ác như rắn rết, thân nàng không còn trong trắng, hắn cũng mặc kệ, không cần phải phẫn nộ, cũng chẳng bao giờ cảm thấy đau lòng.
“Hoàng thượng.” Nàng bình tĩnh mở mắt nhìn hắn chòng chọc, giọng lắng dịu, “Quả là Thần thiếp từng có suy nghĩ như vậy, nhưng không có làm thật. Trẻ con vô tội, Thần thiếp không xuống tay được.” Nàng nói rất chân thành, gần như mở lòng tâm sự, “Hoàng thượng và Thần thiếp xét hỏi lẫn nhau, tín nhiệm ngày càng nhạt. Nói cho cùng, đó hoàn toàn là do thân phận và lập trường bất đồng. Nhưng ít nhất cho đến giờ phút này, Thần thiếp chưa làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích Hoàng Triều. Thực ra tâm tính Hoàng thượng và Thần thiếp cũng không khác nhau là mấy. Cứ tiếp tục nghi kỵ, chất vấn, làm khó nhau như thế này chỉ làm chúng ta thêm mệt mỏi mà thôi.”
Hoàng đế trầm mặc, ánh mắt dịu hẳn đi. Giống như hắn vừa bị nàng giội thẳng một gáo nước lạnh xuống đầu, dập tắt lửa giận đang hừng hực, chỉ còn lại đống tro tàn nguội lạnh.
Trầm tư hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt nói: “Người nào hại con của Trẫm, Trẫm sẽ không tùy tiện tha thứ.”
Bàn tay hắn lướt nhẹ qua gương mặt trắng bệch của nàng, không nhẹ không mạnh, giống như tát nhẹ lại như vuốt ve.
“Hoàng thượng định làm thế nào?” Lộ Ánh Tịch không sợ. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Trẫm đã sắp xếp ổn thỏa, ngày mai nàng sẽ được xử vô tội, thuận lợi tránh khỏi kiếp nạn.” Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt hẹp dài như lưỡi dao.
“Sau đó thì sao?” Lộ Ánh Tịch lại hỏi. Nàng rất hiểu, hắn sẽ không buông tha nàng đơn giản như vậy.
“Sau đó?” Hoàng đế chợt đến gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hai gương mặt gần trong gang tấc, thanh âm trầm thấp mà đáng sợ vang lên. “Trẫm mượn một câu nói của nàng – giày vò cho đến chết.”
Lộ Ánh Tịch run rẩy lùi về sau từng bước, cho đến khi thắt lưng đụng mép bàn, năm chữ kia…
“Sợ hãi ư?” Hoàng đế nhếch môi cười khẩy, nét mặt gian ác lại âm u, “Lộ Ánh Tịch to gan lớn mật biết hai chữ ‘sợ hãi’ viết như thế nào sao?”
Lộ Ánh Tịch giật mình lo sợ. Không phải là hắn bị đả kích bởi cái chết của con gái mà điên rồi chứ? Nhìn hắn lúc này bị bao phủ tà khí dày đặc.
Hoàng đế nghiêng người về phía nàng, đôi mắt sáng quắc săm soi nàng, miệng nói những lời cay nghiệt: “Lộ Ánh Tịch, nàng nghe cho rõ đây. Sau khi chuyện ngày mai được giải quyết, nàng ngoan ngoãn đợi ở tẩm cung. Không được bước ra khỏi cửa một bước, bằng không Trẫm chặt chân nàng. Nàng cứ thử xem Trẫm có dám ra tay hay không.”
Lộ Ánh Tịch cũng ngửa lưng về phía sau, nhíu mày nói: “Hoàng thượng muốn giam lỏng Thần thiếp?”
Thân thể cao lớn của Hoàng đế càng ép sát về phía trước, đến khi nàng không thể ngã về sau được nữa.
“Nàng nói thế, Trẫm mới nghĩ đến.” Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, tự nói: “Lập trường bất đồng đương nhiên sẽ có mâu thuẫn. Trẫm muốn nhìn xem nàng sẽ làm được gì khi bị giam cầm một chỗ.”
“Chẳng lẽ Hoàng thượng định giam lỏng Thần thiếp cả đời?” Lộ Ánh Tịch đưa tay muốn đẩy hắn ra, cắt đứt sự áp bức hiện tại.
“Ô Quốc của nàng không muốn Trẫm có con nối dõi, không phải đã có suy nghĩ rằng hoàng tử phải do nàng sinh ra sao?” Hoàng đế đứng thẳng dậy, khuôn mặt hung ác nham hiểm, lại nói tiếp: “Trẫm sẽ làm như các ngươi mong muốn.”
Lộ Ánh Tịch chống tay lên bàn, khuôn mặt nhăn nhó. Ý hắn là sao?
Hoàng đế chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, quăng lại một câu cuối cùng liền xoay người bỏ đi.
“Nàng chỉ còn một đêm tự do sau cùng này, sau này Trẫm sẽ không dung túng với nàng.”
Lộ Ánh Tịch dõi theo bóng lưng cao lớn của hắn, sững sờ trong chốc lát, từ từ cảm thấy buồn cười. Hắn đã bao giờ dung túng với nàng?