– Tang Văn đa tạ Phạm Công tử tặng từ, đại ân không lời nào nói hết.
Uyển Nhi và Nhược Nhược cũng gật đầu lia lịa, cho rằng những dòng Phạm Nhàn viết cũng rất xứng với hai tiếng “đại ân”. Tang Văn phổ khúc, đem diễn khắp kinh đô, thế nào cũng lại có nhiều hào quang.
Từ khúc hôm nay Phạm Nhàn đem ra chính là mượn diệu văn “Nguyên lai muôn hồng nghìn tía khai biến, tự như vậy đều đưa ra cảnh tượng đổ nát, ngày tốt mỹ cảnh thế nhưng thiên, phần thưởng tâm chuyện vui nhà ai viện. Triêu phi mộ quyển, mây tía thúy hiên, mưa bụi phong phiến, yên ba bức tranh thuyền, cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện”
Nhìn vẻ say sưa của các cô gái, hắn thở dài lắc đầu, thầm nghĩ Mẫu Đơn Đình mới thực là diệu văn, hắn đọc đoạn này ra, từ hay ý đẹp, sau này không ai có thể bằng, nhưng lại luôn thiếu lạc quan. Nhưng hôm nay hắn có việc, lo việc kinh thương, lại bàn chuyện luyến ái, ngay cả ra ngoài thành cũng chỉ hai ngày, làm sao có thời giờ mà chỉnh lại, xem ra việc tuyên truyền văn hóa tiên tiến thật quá khó khăn.
-Chẳng phải rất thảm sao!
Nãy giờ im lặng không lên tiếng, cho đến giờ Diệp Linh Nhi mới thấm được hết từ khúc, bi bi thương thương nói thẳng.
Bỗng nhiên Nhược Nhược biến sắc, từ những lời từ khúc kia nhớ lại cảnh ở Thạch Đầu Ký đã xảy ra. Nếu Tang Văn cô nương đem khúc này hát khắp kinh đô, chẳng phải sẽ khiến cho người ta biết Thạch Đầu Ký là do ca ca viết? Nhưng xem chừng Phạm Nhàn cũng đã quên việc này từ lâu, tự sâu trong lòng cũng muốn nâng cao đại danh của ca ca, không khỏi mỉm cười, giấu chuyện này đi không nói đến.
Sau buổi dạo chơi ngoài thành, tất cả mọi người đều được như ý. Tang Văn cô nương được từ khúc của Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi biết một chút thủ đoạn nhỏ, Phạm Tư Triệt được thử món bao tử cá nướng thịt quay, Đại Bảo ca ca cuối cùng kéo được con ngựa về phủ, Nhược Nhược được hai ngày thảnh thơi tâm tình, Uyển Nhi được gần gũi đại ca, Phạm Nhàn được nhiều nhất, nhưng không nói được.
Nếu như cứ như vậy mà kết thúc sẽ là đại vui đại mừng, nhưng Phạm Nhàn đã nghe Vương Khải Niên báo cáo qua, nhíu mày, thực sự hắn không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Thái tử muốn tới!
Rút!
Nghe nói hôm nay Thái tử muốn tới trang viện nghỉ hè, Phạm Nhàn không nói hai lời, phân phó Vương Khải Niên thu xếp đưa đại đội nhân mã quay về kinh. Nói đùa?! Đường đường là Thái tử gia muốn tới đây chơi, lẽ nào mình dám tranh giành địa bàn với hắn? Huống chi Phạm gia vẫn được đồn đại là đứng về phe Nhị hoàng tử, Tể tướng lại đang căng thẳng với Đông cung, Giám Sát viện liều chết ôm đùi Hoàng thượng, Phạm Nhàn tuy có thế lực sau lưng lớn, nhưng cũng lại là những mục tiêu bị Thái tử ghét nhất. Nếu hai bên thực sự không thể buông tay, thì Phạm Nhàn bên người dù có vị giả quận chúa cộng thêm tiểu thư Diệp Phạm hai nhà, Thải tử muốn hạ nhục hắn một phen, mình cũng khó có thể tìm người phân xử.
Hoàng đế bệ hạ ở trong quán trà trúc tại Lưu Tinh Hà từng nói tiểu Phạm Nhàn ở kinh đô hẳn là dễ chịu lắm. Nhưng Thái tử điện hạ xem chừng không muốn cho Tiểu Phạm Nhàn được dễ chịu, phụ tử nhân gia nếu vì việc này có chút bất hòa, hắn cũng không dám vì thế mà tự phụ, cho rằng Hoàng đế bệ hạ sẽ vì con trai của một đại thần mà xuất đầu đối phó với con trai của mình.
Nên hắn muốn rút, rút sạch sẽ, rút thật nhanh, không để cho Thái tử kịp nhìn thấy mình, không để cho Thái tử có cơ hội hạ nhục mình. Cùng với đó, cũng không để đến mức mình bị hạ nhục quá chịu không nổi lại đánh nhau với Thái tử một trận, hại Phạm gia vào cái tội Nghịch thiên.
Mưa lất phất, nhưng vì đang sợ mà muốn chạy vội, nên trong lòng hắn cũng chẳng cảm thấy gì. Mà Uyển Nhi lại càng nhíu mày có vẻ không vui, nghĩ thầm ca ca cũng không phải con cọp, phu quân của mình sao phải chạy vội như vậy? Diệp Linh Nhi lại có cơ hội coi thường sự sợ hãi của Phạm Nhàn, nghĩ thầm Thái tử thì sao, năm đó khi còn bé, bệ hạ đưa hắn đến Diệp gia tập võ, chính nàng cũng đánh nhau với hắn vô số lần.
Dù sao Phạm Nhàn cũng chỉ là một bát phẩm Hiệp Luật Lang, là con tư sinh của Ti Nam bá tước, làm sao so với hai vị tiểu thư từ nhỏ vào cung như đi chợ, ngày ngày được tiếp xúc với những người cao nhất. Hơn nữa hắn cũng trưởng thành hơn hai bị tiểu cô nương này nhiều, biết chuyện này có hơi tế nhị.
Vì phải thu xếp thật nhanh, nên khi đội ngũ của Thái tử đang tới gần trang, thì đội xe của Phạm Nhàn cũng đi tới trên quan đạo, hai bên sát người nhau mà đi qua.
Vừa lúc này, một tiếng chiêng vang lên, như tiếng chiêng khai mở trên sân khấu vậy, đoàn xe của Thái tử dừng lại, có đại nội thị vệ cũng chặn đoàn xe của Phạm Nhàn lại. Hắn xốc màn xe, nhàn nhạt nhìn qua, chỉ thấy trên một xa giá vàng chói là – Thái tử bổn quốc – một thanh niên mười tám tuổi ngày sau sẽ nắm quyền lực lớn nhất thiên hạ, đang uể oải nói gì đó sau mã xa.
Thái tử Lý Thừa Kiền, ngũ quan thật ra rất tuấn tú, nhưng thần sắc lại có cảm giác không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng bệch, khóe một hơi thâm. Hôm nay hắn đến trang tiêu khiển ngày hè, thật không ngờ trên đường lại thấy Uyển Nhi muội muội và vị cô nương Diệp gia kia, đều lớn lên cùng nhau từ bé, nên dừng lại hỏi han vài câu.
Biết Uyển Nhi muội muội đêm qua ở lại trong trang, Lý Thừa Kiền có vẻ xót xa mà nói:
-Ngươi thật không biết yêu quý thân thể mình một chút. Ngự y đã nói qua, bệnh muội sợ nhất phong hàn.
Linh Nhi ở bên cạnh cười nói chen:
-Lâm tỷ tỷ cũng không phải lo lắng những điều này lắm, hôm nay có mang theo một vị danh y bên người.
Lâm Uyển Nhi nhíu mày liếc nàng, cười cười giải thích:
-Đã vào hạ rồi, làm sao nhiễm phong hàn được nữa.
Nhưng đã không nói thì thôi, nói rồi Thái tử đâm tò mò với những lời nói của Diệp Linh Nhi, hỏi lại, mới biết thì ra trong mã xa của Uyển Nhi có vị hôn phu của nàng, giật mình:
-Chính là Hắc quyền của Phạm gia đó sao? Chính là nhân vật gần đây rất nổi danh, nhanh bảo hắn tới để Bổn cung nhìn một cái.
-Thôi đừng, điện hạ đừng dọa chàng.
Uyển Nhi hơi khó xử.
Thái tử nhíu mày:
-Thiên tử cũng có thân thích, sau này muội thành hôn với hắn rồi, coi như hắn là muội phu của ta, gặp mặt trước một lần thì sợ cái gì? Hơn nữa, mấy hôm nay Phụ hoàng vẫn muốn triệu kiến hắn vào cung gặp mấy nương nương. – dừng một lát lại nói – Hơn nữa, triều đình còn có chức ti muốn giao cho hắn, lẽ nào hắn còn muốn trốn không ra gặp người?
Lời này xem chừng rất nặng, cả đội mã xa chìm trong yên lặng.
-Bái kiến Thái tử điện hạ.
Một âm thanh vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng, Phạm Nhàn chẳng biết từ khi nào đã bước tới trước xa giá của Thái tử, cười tủm tỉm cúi đầu hành lễ.