Cùng lúc, hắn cẩn thận xoay người xuống giường, nhanh chóng mặc quân phục Đô đốc vào.
Cứ thế, hắn sẽ mang Bùa chú Luật Thứ Chín và Đói Khát Ngọ Nguậy trên người, sở hữu năng lực tự vệ hùng mạnh.
Vì vẫn chưa rõ tình hình hiện giờ là thế nào, Klein không thử đi lên phía trên sương xám mà vẫn chỉ coi bản thân như Emilius.
Mang vẻ mặt bình tĩnh, Klein thận trọng bước tới cửa ra, đặt tay lên nắm cửa.
Chỉ trong tích tắc ấy, hắn như cuối cùng cũng tìm được mối liên kết với thế giới hiện thực, nghe thấy âm thanh ồn ào hỗn loạn vọng tới từ ngoài cửa.
Trong ấy có tiếng nhai nuốt, tiếng rên rỉ phóng túng, tiếng gào thét giận dữ, tiếng thúc giục bén nhọn.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa mới nãy mọi thứ hẵng còn bình thường mà! Klein nuốt nước bọt, dùng suy tưởng duy trì sự điềm tĩnh tất yếu.
Mỗi ngày hắn đều sử dụng linh thị để dò xét tình hình bên ngoài biệt thự, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề nào.
Đội cận vệ của Đô đốc đâu? Thư ký Luan đâu? Càng cân nhắc tới tình huống trước mặt, Klein càng thấy mọi chuyện trở nên quỷ dị và đáng kinh hãi hơn.
Hắn chạm một tay vào Bùa chú Luật Thứ Chín, khiến hào quang thâm trầm uy nghiêm kia phát tán, kiềm chế sự bất an đang chế ngự bầu không khí.
Tay trái dùng sức, Klein vặn nắm cửa, mở cánh cửa phòng ra.
Trước khi kịp bước tới, hắn đã trông thấy người hầu mặc áo gile đỏ đang ngồi ở hành lang đối diện.
Trước mặt người hầu bày đủ loại thức ăn có sống có chín, bao gồm bò bít tết, thịt cừu, cá Xương Rồng và tôm hùm Olavi.
Ngay lúc này, người hầu cầm con cá khổng lồ có vẻ đã ngừng vùng vẫy lên, ngẩng đầu nhìn Klein, cười thất thần:
“Đô đốc à, tôi đã luôn ghen tị với đồ ăn của các ngài…”
Bụng ông ta cũng không giống trước đó mà phồng tướng lên như thai phụ đã chửa được bảy tám tháng.
Vừa dứt lời, người hầu liền giơ cao tay lên, cắn mạnh vào con cá Xương Rồng sống, cố ngoạm đứt một miếng thịt dày của nó.
Miệng ông ta nhễu máu đỏ tươi, tiếng nhai nuốt khiến sống lưng người khác lạnh buốt.
Người hầu gấp gáp nuốt ực phần thức ăn xuống cổ họng. Cái bụng căng phồng của ông ta khẽ rung lên, trông như thể sắp nổ tung đến nơi.
Đây là phản ứng khống chế sự thèm ăn theo bản năng… Klein nhìn chăm chăm vào người hầu, vô thức liên tưởng tới tên thế thân lang thang đã chết vì ăn uống vô độ nọ.
Hắn không suy nghĩ nhiều hay thử cứu người hầu đang ăn đến phát điên kia. Đây là vì hắn biết, nếu chưa giải quyết được gốc rễ vấn đề thì có làm gì cũng vô ích.
Klein chuyển bước, dựa trên lời mách bảo của trực giác linh tính, hắn cẩn thận tiến về phía phòng ngủ chính.
Tại cửa phòng ấy có hai hầu gái, một ngồi lên người còn lại, khom lưng bóp cổ họng đối phương.
Cô ta lắc lắc người hầu gái bên dưới với nụ cười tươi, vội vã thúc giục:
“Mau lên, mau khen ngợi tôi đi!
Nhanh lên, khích lệ tôi!”
Khát vọng được công nhận… Klein nhíu mày, lại gần nắm chặt cổ áo hầu gái ngồi trên.
Bịch, hắn quăng đối phương sang bên kia tường, làm cô ta đụng mạnh tới bất tỉnh.
Vậy mà cô ta vẫn bò lại gần hầu gái bên này.
Còn hầu gái bên này đang nằm dưới đất thì liên tục ngáp mà không mở nổi mắt. Cũng giống lúc bị bóp cổ, như thể cô ta chưa bao giờ được ngủ đủ.
Trường hợp này… Klein nhất thời muốn chạy ngay ra khỏi đây, có khao khát mãnh liệt muốn thỉnh cầu sự trợ giúp từ phía Giáo hội và quân đội.
Ngặt nỗi, kẻ siêu phàm nhất trên Đảo Olavi lại chính là Đô đốc Emilius!
Mà giờ mình đang là Emilius… Cơ mà một khi tình hình đã chuyển biến xấu, nên chạy vẫn phải chạy, không thể cầm mạng sống đi đóng vai được… Da đầu Klein mơ hồ giật giật khi hắn đẩy cánh cửa khép hờ của phòng ngủ chính ra.
m thanh sau cánh cửa đầu tiên đập vào tai hắn là tiếng rên rỉ chìm trong hoan du và khoái lạc. Kế đó, lọt vào chóp mũi Klein là một mùi hương khiến tim đập thình thình như trống đánh và làm máu dồn xuống thân dưới.
Ngoài ra còn tràn ngập mùi hỗn hợp của tất cả các chất lỏng trên cơ thể, khiến người khác không khỏi tự động hình dung ra khung cảnh một màn giao hợp phóng túng.
Ngay sau đó, Klein nhìn thấy thư ký Luan tóc vàng.
Anh ta đứng bên cửa, chứng kiến cảnh bên trong với tư thái từ trên cao nhìn xuống và biểu cảm lạnh lẽo. Vẻ ngạo mạn của anh ta chân thật tới cực điểm.
Nhận ra có người đang tới, Luan thoáng quay đầu lại, phát hiện đó là Đô đốc Emilius.
Vẻ mặt của anh ta không thay đổi, ánh mắt của anh ta cũng không thay đổi, tựa như đang nhìn một kẻ tầm thường, một tên tôm tép.
Thư ký này bình thường rất cung kính cơ mà, thực tế lại là người kiêu ngạo như vậy sao? Klein vốn còn định hỏi Luan – người trông vẫn khá lý trí – một câu. Song, hắn bỗng thấy đối phương lại dời tầm mắt, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống quan sát trung tâm phòng ngủ chính.
Anh ta chỉ trông như bình thường thôi… Klein dõi theo tầm mắt của Luan, phát hiện ra trên chiếc giường đặt giữa phòng ngủ chính, có một cơ thể trắng nõn dài ba mét.
Mặt ngoài nó mọc từng cái mụn cóc màu xanh lá cây sẫm, vài phần còn nứt ra, để lộ những bộ phận cơ thể giống như đóa hoa.
Các thành viên đội cận vệ Đô đốc và những người hầu nam trong nhà đều tụ tập chung quanh nó. Họ đứng, quỳ, đỡ hoặc trèo lên mà giao cấu với những bộ phận kia, phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Các cận vệ còn lại và đám hầu gái được chia thành mấy nhóm không đồng đều số lượng, nằm rải rác khắp nơi trên thảm phòng ngủ, tận tình hưởng thụ cơ thể của nhau.
Hơn nữa, trên cơ thể cao lớn trắng nõn mọc “mụn cóc” và “đóa hoa” kia, còn có từng “nhánh cây” màu nâu duỗi dài, tham gia vào mỗi nhóm thác loạn.
Loại quái vật gì đây… Một lần nữa kiến thức thần bí học của Klein được đổi mới. Tay trái hắn buông xuống, cả người vào tư thế chiến đấu.
Đúng lúc ấy, cơ thể đáng sợ cao tới ba mét kia quay đầu lại.
Đó là một người phụ nữ. Cô ta sở hữu mái tóc vàng và đôi mắt xanh thẳm, sống mũi cao và đôi môi đầy đặn. Đây chính là Cynthia dịu dàng còn mang đôi nét thiếu nữ!
“Nhánh cây” vung vẩy, “đóa hoa” khép mở, Cynthia nhìn xuống Klein với khuôn mặt đỏ rực, nói bằng tông giọng ngượng ngùng:
“Đô đốc, em muốn… em muốn có con với ngài…”