Cynthia thất vọng thấy rõ, nhưng nhanh chóng nén những cảm xúc ấy xuống, gượng cười:
“Vâng ạ.
Đô đốc, đồ ngủ của ngài ở trong phòng. Mặc áo choàng tắm không thích hợp để xử lý công việc đâu ạ.”
Điểm này đồng nhất với trong tư liệu, tương đối săn sóc, biết thấu hiểu và thông cảm… Klein nhìn Cynthia quay người trở vào phòng kéo chuông. Còn mình thì nhân cơ hội cởi áo choàng tắm ra, thay sang chiếc áo ngủ màu đỏ sậm và quần ngủ cùng màu.
Cynthia ân cần mở cửa thư phòng, dọn qua chiếc bàn hơi bừa bộn một chút rồi chờ hầu gái đã pha cà phê bưng lên, cô ta nhận rồi tự tay đưa vào phòng.
Trong quá trình này, Klein lật xem chỗ văn kiện và tư liệu kia, giả bộ như mình là một kẻ vô cùng chuyên nghiệp. Nhưng trên thực tế, mấy thứ số liệu và thiết kế về khái niệm tàu chiến bọc thép, tàu chiến chạy buồm gì đó, hắn đọc mà chẳng hiểu lấy một li, gần như không khác gì mù chữ.
Trong lĩnh vực này, hắn chỉ biết tới mấy khái niệm như tàu sân bay, quyền làm chủ trên không, đại bác chủ lực và tháp pháo.
Từ khóe mắt trông thấy Cynthia lặng lẽ rời đi, cũng tiện tay đóng cửa phòng lại, Klein mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết cuối cùng mình cũng bưng bít qua đêm nay rồi.
Trong phòng ngủ chính, Cynthia mím môi lại, lấy sợi dây chuyền từ dưới gối ra, nắm chặt mặt dây giống chiếc sừng tê giác đen chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay.
Cô ta đứng đó, nhỏ giọng cầu nguyện:
“Hỡi Mẫu Thụ Dục Vọng vĩ đại, xin hãy làm cho con càng trở nên quyến rũ hơn, khiến Đô đốc Emilius càng say đắm con hơn, khiến ngài ấy có thể cảm nhận được niềm hoan du tột độ từ con, rồi cho con một đứa bé…”
…
Bên trong thư phòng tĩnh lặng, Klein lật chỗ văn kiện chất thành đống trước mặt soàn soạt. Dựa trên phương thức xử lý mà tư liệu đề cập, hắn lựa mấy mục đơn giản ra, ký tên Emilius Levitt vào dưới——Nguyên nhân hắn có thể bắt chước được nét chữ là vì “Người Không Mặt” có thể ghi nhớ đặc điểm của mục tiêu, còn “Tên Hề” thì cung cấp năng lực khống chế chuẩn xác.
Mục nào phức tạp, đọc không hiểu thì Klein phê chỉ thị tương tự xuống:
[Tiếp tục nghiên cứu.]“Bận rộn” đến rạng sáng, Klein vươn tay che miệng, ngáp một cái.
Không ổn rồi, phải ngủ một lúc mới được. Ngày mai còn rất nhiều thử thách, phải bảo trì sức lực và năng lượng… Klein suy nghĩ, từ bỏ ý định trở về phòng ngủ chính.
Hắn giơ tay phải đè lên hai con mắt khép hờ, kéo chúng xuống hai bên sống mũi.
Rồi, tại vị trí nguyên bản của hai con mắt Klein tách ra hai cái khe, hắn dùng máu thịt ngụy trang thành một đôi mắt giả.
Sau khi trở thành “Người Không Mặt”, đúng là càng ngày mình càng giống quái vật… Nếu hồi đi học mà có kỹ thuật thần thánh này thì tốt rồi… Klein lặng lẽ thở dài, hơi cúi người. Mắt thật khép chặt, mắt giả mở ra “đọc” văn kiện, hắn chìm vào giấc ngủ.
Đặc thù của “Tên Hề” giúp hắn duy trì được sự cân bằng theo bản năng, không hề nhúc nhích, hệt như một pho tượng cẩm thạch.
Không biết qua bao lâu sau, Klein đột ngột bừng tỉnh trong cơn mơ, nhận ra có một sức mạnh nào đó đang cưỡng ép kéo mình vào ngủ say để rồi xâm nhập vào!
Là ai? Dạo gần đây mình đâu có làm gì, sao lại có người muốn tiến vào giấc mơ của mình? Không phải, hiện giờ mình là Đô đốc Emilius Levitt… Trái tim Klein khẽ hẫng một nhịp, hắn lập tức thay đổi ngoại hình. Dù ở trong mơ, hắn vẫn biến thành vị Bán Thần kia.
Cùng lúc, hắn cảm thấy ý thức của mình bị thít chặt lại như thể đang cố né tránh thứ gì.
Thế này rất khác so với nhập mộng bình thường. Rõ ràng mình đã khôi phục được sự tỉnh táo, cũng có thể trốn thoát và tỉnh dậy, nhưng không hiểu sao vẫn chẳng thể rời khỏi cảnh mơ này… Klein thử nghiệm một chút, phát hiện ra rất nhiều điểm kỳ quái.
Hắn biết rõ bản thân đang ngủ, và có thể cảm ứng cũng như điều khiển được cơ thể bên ngoài giấc mơ, nhưng có làm kiểu gì thì mãi vẫn không tỉnh dậy được!
Ngay sau đó, trước mắt hắn hiện lên một làn khí trắng mơ hồ, ngưng tự thành một bóng người không rõ ràng.
Klein nhắm mắt vào, xuyên thấu qua cảnh mơ bằng tinh thần, khiến cơ thể thật lặng lẽ cử động, đưa bàn tay vào túi áo chạm vào Bùa chú Luật Thứ Chín.
Ngay khi ấy, bóng dáng mơ hồ kia bình thản cất tiếng:
“Đừng can dự vào chuyện của đám Alston.
Đây là một lời cảnh báo.”
…Khá ấn tượng đấy, lại đi cảnh báo một vị Bán Thần cơ… Rốt cuộc đám người Alston tính làm gì vậy? Klein suy tư, lan tràn linh tính, khiến Bùa chú Luật Thứ Chín tỏa ra một sự uy nghiêm thâm trầm. Rồi, hắn bắt chước nó, tạo ra cảm giác tương tự ngay trong mơ, trầm giọng hỏi:
“Ngươi là ai?
Ngươi đại diện cho ai?”
Bóng người mơ hồ kia sửng sốt một hồi, chợt thở dài, cười nói:
“Quả không hổ “Kẻ Dệt Luật” Emilius, lại có thể duy trì sự tỉnh táo trong tình huống này.”
Không không không, dù danh hiệu của Emilius có là “Kẻ Dệt Luật” thì ông ta cũng chẳng có chuyên môn trong chuyện tương tự thế này đâu. Ngươi phải nói là, quả không hổ Đấng “Kẻ Khờ”… Klein oán thầm hai câu, nghiêm nghị nói:
“Trả lời câu hỏi của ta.”
Bóng người mờ nhòe kia khẽ cười:
“Ngươi không cần biết ta là ai.
Là một Bán Thần, ngươi hẳn rất rõ rằng mọi chuyện mọi vật có số mệnh của nó, mà mỗi thời đại cũng thế.
Đừng chống lại vận mệnh của một thời đại cũng như trào lưu của nó. Điều ấy sẽ chỉ biến ngươi thành một vật hy sinh của lịch sử mà thôi.”
Vận mệnh của thời đại, trào lưu của thời đại, vật hy sinh của lịch sử… Nghe đến đây, Klein bỗng nghĩ ngay ra một cụm danh từ:
Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn!
Song, Klein không mở miệng hay nói ra cái tên riêng kia, bởi mấy ngày tới Đô đốc Emilius vẫn là hắn.
Thấy “Kẻ Dệt Luật” Emilius im lặng, bóng dáng mơ hồ kia cũng không nói thêm gì, một lần nữa hóa thành làn khí trắng, biến mất ngay trong giấc mơ.