Hoàng Phủ Vu Mạc nói xong, liền nháy mắt với đám người bên cạnh, đám thiếu niên quý tộc lập tức hiểu ý, tuy vẫn rất e ngại Hoàng Phủ Ngạo nhưng vì mạng nhỏ của mình, vẫn mở miệng nói.
“Bệ hạ… thật sự là như vậy… là nữ nô tinh linh kia không biết sống chết… dám… dám vô lễ với Nhị điện hạ… chúng ta đều có thể… làm chứng…”
“Nàng chỉ là… nô lệ ti tiện… thế nhưng…”
“Nhị điện hạ thật sự chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút, chúng ta thật không ngờ nàng lại đột nhiên… liền…”
…
“Thị vệ kia hẳn đã nói với các ngươi, nàng là trẫm bảo bọn họ trông coi đi.”
“Phải… nhi thần biết…”
Hoàng Phủ Vu Mạc cúi đầu, che dấu quang mang trong mắt, nói tiếp.
“Phụ hoàng, nhi thần biết mục đích người giữ lại tinh linh kia, người không phải muốn nàng ta tìm kiếm tuyết sơn thất sắc liên sao, nhi thần đã ghi chép lại lộ tuyến, cho nên phụ hoàng, người…”
“Cho nên, trẫm không nên vì một nô lệ mà truy cứu ngươi, có phải ý tứ này không?”
“Nhi thần không dám? Nhìn lại chuyện ngươi đã làm xem, đó mà là chuyện một hoàng tử nên làm à, chỉ là giáo huấn một chút thôi, thế vừa nãy trẫm nhìn thấy là cái gì? Đó là cái mà các ngươi gọi là giáo huấn? Đây là Tạp Cách Tra mà ngươi dám làn càn như thế, mẫu phi ngươi dạy ngươi như vậy sao?”
Hoàng Phủ Ngạo chưa bao giờ quản đứa nhỏ, hoàng tử hoàng nữ đều do mẫu phi tự dạy dỗ, mẫu phi của bọn họ có quyền tìm kiếm tất cả lão sư.
Nhưng, Hoàng Phủ Ngạo tuy mặc kệ nhưng không có nghĩa y dung túng.
Hành vi của Hoàng Phủ Vu Mạc đã xúc phạm điểm mấu chốt của Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo biết rất nhiều quý tộc thích lấy nô lệ làm trò vui, chuyện này ở các quốc gia cũng không có gì lạ, đại đa số quý tộc không xem nô lệ là người, luôn tìm đủ phương thức tàn khốc không thể tưởng tượng để chà đạp đối xử với bọn họ.
Nhưng Hoàng Phủ Ngạo chưa bao giờ nghĩ rằng thói quen này lại dây nhiễm vào Hoàng Phủ Vu Mạc.
“Trẫm đã đáp ứng tinh linh kia, chỉ cần nàng tìm được tuyết sơn thất sắc liên, trẫm sẽ để nàng có được tự do, quân vô hí ngôn, các ngươi hiện giờ làm thế này thì lời hứa của trẫm quăng đi đâu hả?”
Ngữ khí lạnh lùng, lúc này, ai cũng hiểu được chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản.
“Bệ hạ…”
“Bệ… bệ hạ… chúng ta biết sai rồi… bệ hạ khai ân…”
“Phụ hoàng, chẳng qua chỉ là một nô lệ mà thôi, nếu người vì một nô lệ ti tiện mà trừng phạt nhi tử, người không sợ những người khác chê cười sao?”
Nhóm thiếu niên quý tộc đã sợ hãi cầu xin tha thứ, nhưng Hoàng Phủ Vu Mạc vẫn ngoan cố chống đối.
Hoàng Phủ Ngạo nhu nhu mi tâm, nhìn đám Hoàng Phủ Vu Mạc đã loạn thành một đoàn, không còn hứng thú nói thêm gì nữa.
“Nơi này là Tạp Cách Tra, trẫm cũng không muốn nháo lớn, chuyện lần này cứ để đó, chờ về Nam Việt sẽ tính tới.”
Quay đầu lại phân phó Tạp Ân.
“Tạp Ân, bảo người dẫn bọn họ đi, một người đánh ba mươi trượng.”
“Phụ hoàng, người thế nhưng thật sự vì một nô lệ… nhi thần không phục…”
“Bệ hạ… bệ hạ…”
Mệnh lệnh vừa ra, đám Hoàng Phủ Vu Mạc lại nháo thành một đoàn, bất quá rất nhanh đã bị bọn thị vệ kéo xuống.
Chính là bọn họ nháo như vậy, mọi người trong biệt viện cơ hồ đều biết hết, Nam Việt hoàng đế bệ hạ vì một tinh linh mà xử phạt Nhị hoàng tử, hơn nữa còn biết, Nam Việt hoàng đế bệ hạ đang tìm một đóa tuyết sơn thất sắc liên.
Rất nhanh, ngay cả dân chúng Tạp Cách Tra cũng biết việc này, nhất thời rất nhiều người muốn lấy lòng Nam Việt đế quốc, muốn thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý đều đổ xô đi tìm tuyết sơn thất sắc liên.
…
Hoàn Chương 140.