Tuy nhiên, chiếc tàu đó lại tự biến mất. Mãi cho tới tận bây giờ, vẫn thường có người tuyên bố chính mình đã nhìn thấy một con tàu khổng lồ lặng lẽ lướt nhanh trong một đêm đầy sương mù. Nó được gọi là Đế Quốc Bóng Ma, ẩn hiện đâu đó trên vùng biển Sonia rộng lớn. À, đây là kết luận từ tất cả các câu chuyện kia.” Elland ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ giữa không trung, giọng nói mang theo âm điệu chế giễu, nhưng cũng bộc lộ niềm khao khát khó mà che giấu.
Có lẽ đêm mai, không, đêm nay, có thể chúng ta sẽ nhìn thấy nó lướt qua! Donna vừa mong chờ vừa hưng phấn, để trí tưởng tượng bay cao bay xa.
Klein ăn hết phần thức ăn còn lại, nhấp một ngụm hồng trà, thích thú lắng nghe về các kho báu còn lại qua lời kể của Elland:
“Xếp thứ năm là “Newins thất lạc”. Người ta đồn rằng, tận sâu dưới đáy biển Sương Mù có một nền văn minh sở hữu trí tuệ. Tại khu vực xung quanh vùng biển đó, các nhà hàng hải và nhà thám hiểm thường xuyên tìm thấy những vật phẩm kỳ lạ, chúng đều chỉ vào Newins ở trong niên đại cổ xưa. Song, cư dân của nền văn minh này chưa từng xuất hiện, tựa như đã biến mất khỏi thế giới này từ rất lâu rồi.” Elland nhấp nốt ngụm rượu máu Sonia còn lại, “Đó là di sản do một nền văn minh để lại, mức độ phong phú của nó chắc chắn là vượt ngoài sức tưởng tượng.”
Ngừng lại hai giây, Elland đặt ly rượu xuống, khẽ cười:
“Thực ra, kho báu mà chú mong đợi nhất, cũng thực tế hơn nhiều so với các truyền thuyết về kho báu, chính là Tàu Nguyệt Quế Đắm. Hơn một thế kỷ trước, nó đã chuyên chở vàng bạc, châu báu và vô số vật phẩm quý giá lấy được từ Đông Balam đến Vương quốc. Do đi chệch tuyến đường, nó đã bị chìm ở một khu vực không xác định nằm đâu đó giữa biển Cuồng Bạo và biển Sonia. Đến tận ngày nay, vẫn chưa ai phát hiện ra được con tàu ấy.
Nghe nói, tổng giá trị các vật phẩm trên tàu có thể lên đến hàng triệu bảng!”
“Hàng triệu bảng á?” Con số này khiến Donna phải kinh ngạc bật thốt.
Là con gái của một thương gia, lại được tiếp thu quá trình giáo dục lâu năm, cô bé đã lờ mờ hiểu ra con số này đại diện cho điều gì.
Ở Loen, một triệu phú chắc chắn là kẻ thực sự giàu có, chỉ sau đại quý tộc và nhà tài phiệt hàng đầu mà thôi!
Hàng triệu bảng sao? Phu nhân Mary cho mình gia nhập câu lạc bộ Cragg miễn phí, là một thành viên của Uỷ ban Điều tra Ô nhiễm Khí quyển Vương quốc, một cổ đông lớn của Công ty Qaim, sở hữu tài sản khoảng vài chục ngàn bảng thôi, cũng đã đủ giàu có trong giới quý tộc và thương gia rồi. Phu nhân là một quý bà đã ly dị khá được hoan nghênh, thậm chí còn được con cháu quý tộc cầu hôn… Klein nhanh chóng tìm ra một đối tượng để so sánh.
Khóe miệng Elland vểnh lên, ông ta thở dài:
“Nếu có thể tìm ra Tàu Nguyệt Quế Đắm, chú sẽ không làm thuyền trưởng nữa. Chú sẽ tới Backlund, chú sẽ trở thành một nhà từ thiện, chú muốn mua đất, quyên góp cho các đảng phái chính trị, rồi nhận một tước vị cha truyền con nối!”
Mình từng nghe Taslim đề cập, giá trị của tước vị Huân tước, hay nói cách khác là tòng Nam tước vào khoảng 300,000 bảng, Nam tước vào khoảng 800,000 bảng… Nếu ông đã chạm tay được tới kho báu, thì Tử tước, hay thậm chí Bá tước cũng có thể tưởng tượng ra được… Những hàng triệu bảng cơ mà! Klein đã hoàn thiện kế hoạch giúp đối phương trong lòng.
“Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng làm vậy. Tôi muốn mua một trang viên thật lớn.” Cecile cũng bắt đầu mặc sức tưởng tượng về cuộc sống sau khi đã tìm thấy kho báu, “Tôi muốn thuê thật nhiều người hầu và giúp việc, trồng những mảnh đất lúa mì lớn, xây vườn nho, tự ủ rượu cho mình… Ngoài ra, tôi còn muốn một phòng tắm nắng thật rộng; có bò, dê và ngựa nhởn nhơ chạy nhảy; có bánh làm từ bột mỳ do chính nhà mình xay; có cảnh đẹp như tranh vẽ…”
Elland nghe thì bật cười thành tiếng:
“Thưa quý cô, cô có biết một trang viên như vậy trị giá bao nhiêu tiền không?”
“Không, tôi không biết.” Cecile lắc đầu.
“Tầm vài ngàn bảng mà thôi. Chỉ cần vớt được Tàu Nguyệt Quế Đắm, cô có thể mua được một ngàn trang viên như thế!” Elland dùng con số cụ thể để minh họa rõ giá trị của kho báu này.
Một ngàn trang viên sao? Cecile không thể không bưng cốc lên, nhấp một ngụm hồng trà.
Vốn dĩ cô ta cũng biết vài triệu bảng là cực kỳ nhiều tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức độ này!
Để giảm bớt nỗi chấn động âm thầm ấy, cô ta nhìn về phía Cleves:
“Sếp này, nếu tìm thấy Tàu Nguyệt Quế Đắm, anh định mua gì, không, anh muốn sống cuộc sống như thế nào?”
Cleves trầm mặc mất một lúc mới đáp:
“Về nhà. Tôi sẽ ôm vợ và con mình, nói với họ, tôi không cần phải mạo hiểm trên biển nữa.”
Người này không tệ… Klein khẽ gật đầu.
Donna tò mò nhìn hắn:
“Chú nhà thám hiểm, chú thì sao?”
Klein trả lời với vẻ mặt không cảm xúc:
“Nói với bản thân, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi.”
Phụt… Donna phun sạch ngụm trà đá ngọt vừa uống ra, còn may là mọi người đã ăn hết phần cá chiên xù trên bàn rồi.
Lúc này, Klein thầm thở dài:
Dù biết rõ cơ bản là chẳng thể nào tìm ra kho báu được, nếu không, các đại Giáo hội với số lượng cường giả nhiều như vậy đã sớm nẫng tay trên từ lâu rồi. Nhưng thời điểm thảo luận chủ đề tương tự, mình vẫn không thể ghìm nổi cơn phấn khích. Đây đúng là sức hút của kho báu mà! Dù chỉ là một truyền thuyết, nó vẫn có thể thu hút rất nhiều nhà thám hiểm!
Donna lau miệng, ngồi xuống như một vị tiểu thư, như thể người vừa mất bình tĩnh khi nãy không phải cô bé.
Cậu bé Danton vẫn chưa thỏa mãn:
“Còn truyền thuyết nào khác về kho báu nữa không ạ?”
Elland nhìn Cleves, ra hiệu anh ta trả lời.
Cleves bình tĩnh nhấp một ngụm hồng trà, trầm giọng cất tiếng:
“Có hằng hà sa số truyền thuyết về kho báu trên biển. Vùng đất bí ẩn của Tinh Linh, những con tàu hải tặc mất tích sâu thẳm trong sương mù, tòa thành dưới đáy biển bị phong ấn bởi quái vật biển mạnh mẽ, kho báu bí mật cuối cùng của Rossell Đại Đế, vân vân…”
Ồ? Đại Đế đã đạt đến trình độ để lại truyền thuyết về kho báu cho người khác rồi cơ… Nếu là thật, liệu trong đó có Lá Bài Khinh Nhờn không nhỉ? Sẽ có mấy thẻ đây? Phải rồi, truyền thuyết về Chìa Khóa Tử Thần vừa nãy có thể giúp thầy Azik khôi phục lại một chút ký ức. Chờ lát nữa viết thư mình sẽ nói cho thầy biết… Klein vừa tò mò, vừa mong đợi mà nghĩ.