Khi đó, Minh Khê bảo hắn mau rời đi, nhưng hắn không chịu nghe, muốn lưu lại bảo hộ Minh Khê, không ngờ ngược lại lại làm phiền.
Minh Khê không còn là Minh Khê trước kia nữa.
Ánh mắt vẫn trong suốt, sáng ngời như trước, nhưng không còn khiếp đảm, yếu ớt, ngược lại lóng lánh tự tin, cứng cỏi, sáng bóng.
Nếu không phải vì hắn…
‘Trước kia ta luôn ỷ vào sự bảo hộ của ngươi, nhưng bây giờ Minh Khê cũng có thể bảo hộ ngươi a…’
Lời nói trước khi Minh Khê bất tỉnh, tới giờ Đông Mộc Vân vẫn còn nhớ rất rõ.
Cũng ngay lúc đó hắn mới nhận ra, hóa ra, Minh Khê không còn cần ai bảo hộ nữa, vô luận là đối mặt với ánh mặt trời hay mưa bão, Minh Khê đều có tự tin, thoải mái sống thật tốt…
“Tiểu điện hạ, người nói thứ mà người thường không thể ứng phó kia, rốt cuộc là gì?”
Kín đáo che dấu xúc cảm không biết là vui sướng hay mất mác vì chuyển biến của Minh Khê, Đông Mộc Vân mở miệng nói.
“Đây là vấn đề của ngươi đi, ngươi còn chưa nói các ngươi đã gặp thứ gì?”
“Chúng ta gặp xà, một loại rắn thực quỷ dị.”
Đông Mộc Vân cau mày nói.
Cho dù là bây giờ hắn cũng không thể che dấu chán ghét cùng sợ hãi khi đó.
“Xà?”
Ngữ khí bình thản của Thanh Việt rốt cuộc cũng vì đáp án này mà có chút chuyển biến.
Thanh Việt từng nghĩ tới rất nhiều đáp án, tỷ như ác linh, oan hồn, hay hủ thi này nọ, chính là không ngờ lại là xà!
“Đúng vậy.”
Đông Mộc Vân khẳng định gật gật đầu.
“Thân màu đen, ánh mắt đỏ đậm, sừng đỏ đậm! Nhìn qua liền làm người ta có cảm giác rợn da gà, rất quỷ dị! Lúc nhìn thấy nó ta rất hoảng sợ. Ta chưa từng nghe nói trên Tuyết Sơn Tạp Cách Tra có loại xà như vậy, thứ mà ta nghĩ tới chỉ có xích giác xà thôi. Nhưng xích giác xà mặc dù có sừng đỏ nhưng thân mình trắng như tuyết, mắt màu đen, hoàn toàn không giống con xà quỷ dị kia. Ta thực sự không biết nó là thứ gì.”
Tạm dừng một lát, Đông Mộc Vân lại mở miệng nói tiếp.
“Lúc Minh Khê phát hiện ra nó thì lập tức bảo ta đừng đi qua bên đó nữa, nhưng lúc đó ta đang tranh cãi với Minh Khê nên không phát hiện sự tình nghiêm trọng, cố ý chọc Minh Khê, giả vờ tức giận đi qua. Kết quả, ta lập tức phát hiện sự tình không ổn, loại xà quỷ dị đó ngày càng nhiều, bọn nó vây quanh chúng ta!
Minh Khê lúc ấy cũng nói, thứ đó rất cổ quái, rõ ràng là vật sống nhưng lại mang theo thi khí, oán độc mãnh liệt, hơn nữa số lượng còn rất lớn.
Những thứ đó tựa hồ cũng không muốn lập tức công kích chúng ta, ngược lại giống như muốn đưa chúng ta tới nơi nào đó.
Sau đó Minh Khê bảo ta đi trước, Minh Khê có thể ứng phó.
Ta nghĩ Minh Khê gạt ta, ta lo lắng nên kiên quyết không chịu đi, không ngờ ngược lại ta lại làm phiền Minh Khê.”
Nói tới đây, giọng điệu Đông Mộc Vân có chút trầm thấp.
“Ta không biết Minh Khê dùng phương pháp gì, số xà quỷ dị đang bò tới gần chúng ta đột nhiên không tiến tới nữa.
Bất quá ta có cảm giác chúng nó không phải xà, chúng không hề dùng răng nọc công kích.
Dù không dám tới gần chúng ta nhưng cơ thể chúng nó lại tản mát ra thứ gì đó đen đặc như khí vậy.
Minh Khê hình như bị thứ khí đó…”
“Đen đặc có dạng như khí?”
Thanh Việt cúi đầu suy tư.
‘Hẳn là thứ tản ra thi khí cùng oán độc mãnh liệt đó đã làm Minh Khê suýt chút nữa đã mất mạng.
Chính là nếu thực sự là vật sống thì chúng nó không có khả năng phát ra thi khí cùng oán độc mãnh liệt như vậy!
Vậy chỉ có một khả năng.
Loại xà cổ quái này đã dính thi khí cùng oán độc ở một nơi nào đó.
Hay đúng hơn…
Chính là trên đỉnh Tuyết Sơn này, có nơi nào sinh ra thi khí cùng oán độc mãnh liệt như vậy cơ chứ?
Đông Mộc Vân cũng không hiểu rõ chuyện này, xem ra, chỉ có thể đợi đại ca tỉnh lại mới giải thích kĩ càng, cụ thể hơn, có lẽ còn thứ gì khác nữa…’
…
Hoàn Chương 135.