Nghe con bé kêu một tiếng cha rành rọt, nhìn thấy bóng dáng hoạt bát của nó, ta bỗng cảm thấy thật thỏa mãn.
Kể từ khi xuyên không tới thế giới này, ta đã làm rất nhiều chuyện. Thậm chí có thứ không vinh quang hiển hách gì, nhưng ta chẳng thấy xấu hổ, cũng không hối hận. Một phần là vì ta khó mà tự kiềm chế được dục vọng bản thân, dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Haha, nhất định phải cảm ơn vận mệnh mới được, mãi mà ta chưa đụng mặt một “Sứ Đồ Dục Vọng” nào. Chứ không, theo như ghi chép trên tư liệu, một trăm phần trăm là ta sẽ bị Người Phi Phàm của đường tắt này khắc chế, thậm chí còn bị giết chết ngay tại trận chứ đùa.
Mặt khác, ta vẫn cảm thấy xa cách với thế giới này. Cha mẹ ta ở đời này đối xử rất tốt với ta, ta cũng nỗ lực khiến họ nở mày nở mặt. Song, ta biết, ta chẳng mặn mà gì với họ. Tương tự, đây cũng là cảm giác của ta đối với Mathilda, sự chiếm hữu nhiều hơn là tình cảm.
Ta phải thừa nhận rằng, trạng thái tinh thần của ta giống như đang chơi một trò chơi nhập vai thực tế ảo vậy. Cha mẹ, vợ, anh em, bạn bè đều chỉ là NPC. Có thể thả một chút tình cảm vào họ, nhưng chẳng bao giờ thực sự đặt họ trong lòng. Vì thế, ta chẳng hề áy náy đến một li khi tham gia vào các tụ hội sa đọa, có thể giải quyết từng người quen mà mặt không đổi sắc. Giống như trước kia chơi The Elder Scrolls, ta có thể đồ sát toàn bộ thôn làng chỉ vì một con gà (2).
Nhưng sau khi Bernadette được sinh ra, ta nhận ra mình đã có thêm một chút cảm giác thuộc về thế giới này, không còn xa cách như trước nữa.
Đây là con của ta, một đứa con bằng xương bằng thịt.
Chẳng lẽ đây chính là trưởng thành?]
Mình không có con, không thể nào thấu hiểu cảm giác này. Không, ngay cả bạn gái còn chẳng có chứ nói gì… Cơ mà trong đoạn nhật ký này Đại Đế có nhắc đến trạng thái tinh thần, mình cũng phải cảnh giác… Trước đó không tồn tại, không đồng nghĩa với sau này sẽ không xuất hiện. Danh sách càng cao, phần thần tính càng nhiều hơn phần nhân tính… Klein thầm thở dài, lật tới trang nhật ký thứ ba:
[Ngày 6 tháng 1. Một năm mới, một khởi đầu mới.Sau khi thăng cấp lên “Thợ Thủ Công”, rốt cuộc ta cũng sở hữu năng lực làm được chuyện đó rồi!
Đó chính là chế tác lại tấm bài vị bằng bạc thần bí trong trí nhớ của ta, khả năng cao nó chính là thứ khiến ta xuyên không!
Thực ra, sau khi trở thành “Nhà Thông Thái”, ta đã hoàn toàn nhớ lại ngoại hình cũng như những ký hiệu họa tiết bên ngoài của nó rồi. Nhưng ta của hồi ấy chỉ có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình không thể tái tạo vật phẩm tương tự được.] [Ngày 9 tháng 1. Trải qua mấy lần thất bại, cuối cùng ta đã thành công.
Cầm tấm bài vị bạc phủ kín ký hiệu và họa tiết kỳ dị trong tay, ta cố gắng rót linh tính vào hòng kích hoạt nó.
Trước mắt ta như xuất hiện một màn sương mù xám trắng vô biên vô tận, nhưng sau đó chẳng còn gì xảy ra.
Là do chất liệu, hay do khuyết thiếu trình tự cần thiết nào rồi?] [Ngày 10 tháng 1. Căn cứ vào trí nhớ về trải nghiệm xuyên không, ta khôi phục lại trạng thái của khi đó, tự nhận thấy mình chẳng còn khuyết thiếu thứ gì. Ấy vậy mà, tấm bài vị bạc thần bí kia vẫn chỉ cho ta thấy màn sương xám cổ quái, chứ chẳng hề giúp đỡ ta hoàn thành bất cứ điều gì hết.
Nếu thế này mà không được, vậy ban đầu ta xuyên không thành công kiểu gì?
Ta tạm thời từ bỏ thử nghiệm, phá hủy bài vị bạc mà mình chế tác. Có lẽ chờ tới khi ta trở thành một cường giả Danh sách cao, trở thành Bán Thần, hẳn sẽ có biện pháp giải đọc được ý nghĩa của chỗ họa tiết và ký hiệu kia, làm rõ chân tướng đằng sau câu đố xuyên không.
Ừ, ta nhất định sẽ trở thành Bán Thần! Ta là nhân vật chính của thời đại này mà!]
Sương mù xám trắng? Sau khi mô phỏng lại tấm bài vị bạc thần bí ở Trái Đất, Đại Đế đã nhìn thấy một màn sương mù xám trắng vô biên giới! Đồng tử Klein bất chợt co rụt lại khi hắn đọc được đoạn nhật ký.
Vừa hay, dưới lòng bàn chân hắn đang có một màn sương xám không thấy giới hạn, vĩnh cửu bất biến!
Chẳng lẽ sự xuyên không của mình và Đại Đế có quan hệ nhất định với mảnh không gian thần bí này? Nhưng tại sao Đại Đế không cách nào tiến vào được, mà mình lại có thể? Căn cứ vào giai đoạn sau của cuộc đời trong nhật ký Rossell, chắc chắn ông ta không thể giải mã được bí mật của bài vị bạc. Bằng không, ông ta đã nghĩ đến nơi này, dùng nó làm điểm tựa trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, điên cuồng nhất rồi… Klein ngẩng đầu lên, dừng ánh mắt ở bên ngoài cung điện cổ xưa.
Hắn nhớ rất rõ, sâu thẳm trong mảnh không gian thần bí này có một cầu thang ánh sáng như thể thông tới Thiên quốc, tựa hồ tương ứng với Danh sách của hắn.
Cầu thang ấy trông có vẻ được xây dựng cho Cự Nhân, và điểm đến của nó là màn sương mù xám trắng dường như đang nâng đỡ thứ gì lơ lửng giữa không trung.
Bí mật đằng sau sự xuyên việt của mình và Đại Đế đều bị giấu ở đó chăng? Klein khiến nhật ký trong lòng bàn tay biến mất, dựa người vào thành ghế, khoan thai cất tiếng:
“Các ngươi có thể bắt đầu rồi.”
Derrick vốn muốn đưa yêu cầu mua trước phối phương ma dược Danh sách 6 tiếp sau “Thần Quan Mặt Trời”, nhưng vì trưởng lão Lovia mới được phóng thích, cậu tạm thời từ bỏ kế hoạch ấy. Derrick không thể chờ để nói ra bằng sạch mọi chuyện, hy vọng nhận được chỉ dẫn cần thiết.
Cân nhắc tới việc giờ vẫn đang trong khâu giao dịch, cậu cố đè nén niềm khao khát xuống, im lặng tiếp tục chờ đợi.
Nhóc ‘Mặt Trời’ có tâm sự… Thành Bạch Ngân xuất hiện biến cố gì à? ‘Chính Nghĩa’ Audrey suy tư dời mắt, cũng không mở miệng hỏi mua gì.
Bấy giờ, ‘Người Treo Ngược’ Alger nhìn quanh một vòng, chủ động lên tiếng:
“Tôi cần phối phương ma dược “Ca Sĩ Hải Dương”.”
Quả nhiên, hắn đã là Danh sách 6, là “Bề Tôi Của Gió”… Chẳng phải hắn là người của Giáo hội Bão Táp sao, cớ gì lại tìm mua phối phương ma dược “Ca Sĩ Hải Dương” ở bên ngoài? Lấy được từ trong nội bộ Giáo hội dễ hơn nhiều mà… Hắn có bí mật nào đó muốn qua mắt Giáo hội Bão Táp à, hay trước đó hắn chỉ giả trang làm người của Giáo hội Bão Táp thôi? ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya lập tức đặt ra mấy giả thuyết, khẽ gật đầu:
“Tôi sẽ để ý giúp anh.”
Nghe thấy lời đáp của ‘Ẩn Sĩ’, Alger cũng hỏi lại:
“Quý cô, cô cần thứ gì?
Tôi có thể sưu tập một chút manh mối trước, tiện để trao đổi phối phương ma dược về sau.”