Cái gọi là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, chỉ sợ Dạ Vị Ương tùy tiện động hai ba cái, ở trong mắt đám người nào đó cũng là cực hảo, cực khả ái, cực mê người.
Đàn thử hai tiếng, Bắc Thần Nguyệt ôm tỳ bà chậm rãi cất tiếng hát, nữ tử này tính cách chẳng những làm người ta yêu thích, dáng người cũng xinh đẹp, xướng khúc lại càng dễ nghe.
Nếu có thể ngồi bên dưới nghe khúc thì thật là tốt a.
Dạ Vị Ương âm thầm cảm thán một phen, không khỏi trừng Bắc Thần Nguyệt cố ý kéo hắn xuống nước, thôi thôi, dù sao hiện tại nếu không khiêu hẳn là tuyệt đối không bước xuống được.
Tiếng tỳ bà thanh thúy, đinh đinh đông đông kéo dài.
Cùng với tiếng ca của Bắc Thành Nguyệt, thong thả mềm mại, ngược lại gợi lên trong lòng Dạ Vị Ương vô hạn tình trường.
Xuyên qua năm tháng, vượt qua thời không, từ trong sinh tử hắn đã tìm được nơi chân chính thuộc về mình.
Trường tụ khởi vũ, mặc dù không nhu mĩ như nữ tử, nhưng một thân xiêm y trong gió đêm nhẹ nhàng tung bay lại khiến người ta một thoáng kinh hồng.
Cúi đầu xoay thân, tuy rằng không thành thạo như vũ cơ, chính là mâu quang liễm diễm khẽ nhấc, dáng người phiêu lượng cũng là uyển nhược du long. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Vũ kĩ không tính cao siêu, càng không phải kinh diễm tuyệt luân, nhưng cố tình lại có một cổ hương vị không thể nói rõ.
Giữa gió đêm mùa hè, một con bướm phe phẩy đôi cánh phóng qua mặt nước bay đến ốc tử đang truyền đến từng trận tỳ bà, vững vàng dừng ở đầu ngón tay nam nhân.
Nhìn con bướm đậu trên ngón tay mình, Dạ Vị Ương hiểu ý mỉm cười, khẩn trương cùng bất an ban đầu dần lắng xuống, hắn nâng tay để bươm bướm bay lên, con bướm màu trắng kia liền bay bên cạnh Dạ Vị Ương, giống như muốn cùng nam nhân nhảy múa.
Bốn phía mơ hồ truyền đến từng đợt kinh hô.
“Mau nhìn! Mau nhìn!”
“Như thế nào nhiều bươm bướm vậy a?”
Từ bốn phương tám hướng trong ngự hoa viên bay tới hàng trăm con bướm đủ loại màu sắc, hòa với hoan thanh tiếu ngữ kinh hỉ của đám nữ tử, đàn bướm bay quanh ốc tử giữa hồ xoay tròn nhảy múa.
Một con, hai con, ba con…
Bươm bướm bay đến càng ngày càng nhiều vây quanh bên cạnh đại hồ ly, tựa như muốn cùng nam tử khởi vũ, phe phẩy đôi cánh quanh quẩn trên người Dạ Vị Ương không ngừng.
Tuy rằng sớm biết chính mình có thể thông hiểu vạn vật, nhưng bình thường Dạ Vị Ương rất ít khi dùng đến năng lực đặc biệt này, hôm nay hắn cũng không chủ động gọi bướm, chính là nhóm tiểu gia hỏa đáng yêu này vẫn bay lại đây.
Chậm rãi nhắm hai mắt, Dạ Vị Ương dường như có thể nghe thấy thanh âm uyển chuyển trên cánh bướm rung động, giống như bươm bướm đang xướng ca tuyệt vời êm tai.
Theo cánh bướm dập dìu nhảy múa, Dạ Vị Ương vươn hai tay muốn ôm nhóm tiểu gia hỏa khả ái này.
Hoa đăng rực rỡ bươm bướm lả tả, nam nhân bị vây trong đó dường như tùy thời sẽ cùng đàn bướm hướng vầng minh nguyệt bay lên bầu trời, một màn lộng lẫy vi diệu như thế khiến cho mọi người nhìn đến ngây ngẩn.
Sau khi tiếng tỳ bà chấm dứt, nam nhân đang khởi vũ bởi vì có chút choáng đầu cũng ngừng theo.
Dạ Vị Ương thuận thế ngồi xuống ải tháp bên cạnh, hắn vươn tay để con bướm đậu vào lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ xoa tiểu não của bươm bướm, khẽ nhấc tay làm cho bươm bướm bay đi.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Quay đầu, Dạ Vị Ương chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Dù sao bình thường luôn mơ hồ, đại hồ ly quyết định giả ngu, cười nói: “Tiếng ca của công chúa thật dịu dàng, khiến bươm bướm cũng bị hấp dẫn mà bay tới.”
Bắc Thần Nguyệt bật cười: “Ta không thấy bươm bướm bay quanh ta, Dạ đại nhân không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngay cả bươm bướm cũng ngưỡng mộ ngươi, khó trách hoàng huynh đối với đại nhân nhất kiến chung tình, nhị kiến sinh tình, tam kiến liền định chung sinh a.”
“Công chúa thật biết nói đùa.” Không nghĩ tới Bắc Thần Nguyệt đột nhiên nhắc đến Bắc Thần Diêu Quang, thấy bộ dáng Bắc Thần Nguyệt cười đến vui vẻ, Dạ Vị Ương ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua mấy người đang ngồi, Bắc Thần Diêu Quang đối với lời nói của Bắc Thần Nguyệt từ chối cho ý kiến, chính là trong mắt hàm một tia tiếu ý nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho Dạ Vị Ương đột nhiên nghĩ tới bạch hổ trên tuyết sơn, trong mục quang bình tĩnh giấu diếm nguy cơ tùy thời mà xuất động.
Dạ Vị Ương cảm thấy mình vô tội, tình cảm của người khác đâu phải hắn muốn không chế là khống chế được, nhưng cố tình những người Kiến An thích đều quay sang thích hắn, cũng khó trách Kiến An luôn hận không thể lập tức giết hắn.
Aiii, ăn một bữa cơm lại biến thành phức tạp như vậy.
Vì tâm tình của mình, cũng vì tiểu hồ ly trong bụng, Dạ Vị Ương quyết định phải nhanh chóng ly khai yến hội đang có đao nhãn bay tới bay lui này.
“Nguyệt nhi tuy rằng thích nói đùa, nhưng nàng sẽ không lấy bổn vương ra đùa.” Bắc Thần Diêu Quang vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
Đôi phượng nhãn hẹp dài kia mang theo vài phần ôn nhu dừng lại trên người Dạ Vị Ương, với ngoại nhân mà nói, đại khái là lần đầu nghe được Bắc Thần Diêu Quang nói chuyện với một người ôn nhu như vậy.
“Vị Ương, ngươi và ta cách biệt đã lâu, ngươi có nhớ ta không?”
Tên này sao lại nói những lời ái muội khiến người ta suy nghĩ viễn vông a, Dạ Vị Ương không nghĩ tới Bắc Thần Diêu Quang sẽ ở trước mặt mọi người nói ra những lời như thế.
“Diêu Quang bệ hạ, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Dạ Vị Ương lập tức trả lời.
Bắc Thần Diêu Quang vẫn duy trì ý cười trên mặt: “Chỉ e không nhớ đi, lần này ta từ Bắc Thần ngàn dặm xa xôi đi đến Thiên quốc, ngoại trừ sự tình viết trong thư tín, còn lại chính là vì muốn gặp ngươi.”
“Ta Bắc Thần Diêu Quang không phải hư tình, càng không giả ý.” Nam nhân chậm rãi đứng dậy, nhìn Dạ Vị Ương nói từng chữ: “Hôm nay tới đây, là muốn cầu hôn.”
Hết chương thứ mười ba