Tôi làm gì có… Đừng có thay tôi đi hứa hẹn lung tung như thế nhá! Nhất thời Klein vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn cảm thấy không đỡ tiếp được đoạn hội thoại này nữa, bèn uống một ngụm hết phân nửa ly bia South Wales, nói:
“Tôi sẽ cân nhắc về nó.”
Hắn đang định rời đi, chợt có nhân viên pha chế bước tới, căng mặt cười nói:
“Ngài Gehrman Sparrow, ở đây có ủy thác tìm ngài.”
“Là gì?” Klein liếc mắt qua Ralph một chút.
Đối phương biết điều, cầm bia rời khỏi chỗ ngồi.
Ông ta đã khá hài lòng với kết quả như hôm nay, vì vốn chẳng định phát triển nhà thám hiểm điên cuồng này thành tín đồ của “Hải Thần” ngay trong một lần thử. Mục đích của ông ta chỉ là cho hắn biết có khả năng đó, hãy chủ động suy nghĩ xem làm vậy thì được lợi và hại ra sao.
Đợi đến khi góc quầy bar yên tĩnh trở lại, nhân viên pha chế mới vội vàng cười nói:
“Anh ta tự nhận mình là một dược sĩ mà ngài biết, có nhiệm vụ muốn ủy thác ngài. Nếu ngài hứng thú thì có thể chờ ở đây, chúng tôi sẽ liên lạc với anh ta theo phương thức đã ước định.”
Một dược sĩ mà mình biết? Darkwill béo? Darkwill mà nuôi một con cú mèo cũng béo mập luôn? Anh ta sẽ ủy thác gì nhỉ? Giải cứu thầy anh ta, Roy Kim à? Nếu là chuyện như này thì mình chẳng làm đâu, rủi ro cao lắm… Suy nghĩ phóng vùn vụt, Klein quyết định nghe qua ủy thác của đối phương là gì trước rồi tính tiếp:
“Được.”
…
Gần 11 giờ, Klein gặp “Dược Sĩ” béo Darkwill đang rụt rè sợ hãi trong Phòng Bida số 3 tại quán bar Cá Kiếm.
Anh ta đã đổi loại áo choàng phù thủy nông thôn khá bắt mắt sang trang phục bản địa, bao gồm áo Talaba, quần ống rộng và áo jacket dày màu cà phê. Về phần con cú mèo với khuôn mặt tròn xoe kia thì vẫn lẳng lặng đứng trên vai phải anh ta, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào nhà thám hiểm đối diện.
Cảm giác rất giống với cách mà tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ dò xét các thành viên khác trong Hội Tarot… Con cú mèo này đúng là sinh vật phi phàm thật rồi, loại hình “Khán Giả” à? Klein thầm phán đoán, bên ngoài lại không cảm xúc, trầm giọng hỏi:
“Anh có ủy thác gì?”
“Là thế này.” “Dược Sĩ” béo đặt tay trái trong túi áo, nắm chặt lấy chiếc hộp nhẫn kia, “Tôi sắp có một chuyến hành trình, đi đến hòn đảo khác. Haha, đại khái là mất khoảng ba ngày. Do chút chuyện, có thể tôi sẽ gặp phải nguy hiểm. Đương nhiên cũng có thể là không. Tóm lại, tôi cần một vệ sĩ, và tôi nghĩ anh là ứng cử viên tốt nhất.”
Cái cách anh nói như thể thực ra tôi cũng chẳng mạnh đến thế, chẳng qua anh biết quá ít người vậy… Không đi cứu thầy mình mà rời khỏi Bayam, đây là đang tìm trợ thủ hả? Hay là đã giải cứu rồi, và nguy hiểm đến từ việc bị quân đội đuổi bắt? Klein vừa phỏng đoán chân tướng mọi chuyện, vừa bình thản hỏi:
“Nguy hiểm có thể lớn đến đâu?”
Darkwill mấp máy môi mấy cái mới đáp:
“Tôi không thể chắc được. N-Nếu nguy hiểm vượt quá khả năng chống đỡ của anh, anh cứ trực tiếp giao tôi cho bên đối phương là được. Đây là ước định chúng ta hứa hẹn từ bây giờ luôn, sẽ không phá hoại thanh danh của anh đâu.”
Nếu tôi mà không biết anh vốn độc mồm độc miệng như thế, tôi đã tưởng anh đang dùng “chiêu khích tướng” rồi… Klein suy nghĩ một chút, đáp:
“Anh có thể thanh toán thù lao theo kiểu gì?”
Darkwill vốn định nói thẳng ra đáp án mình đã cân nhắc từ lâu, nhưng nhất thời lại hơi do dự. Vì đúng là chuyện này thực sự vô cùng nguy hiểm, nếu lợi thế chưa đủ thì rất khó mà đả động được Gehrman Sparrow. Anh ta sợ rằng sẽ có “Nghị viên” xuất hiện, và đứng trước tình trạng tuyệt vọng như vậy, vệ sĩ sẽ từ bỏ việc phản kháng. Đây cũng chính là nguyên nhân anh ta nhất định phải thuê một cường giả.
Klein đưa mắt nhìn anh ta một hồi, lạnh lùng nói:
“Anh cứ suy nghĩ cho kỹ.
Tôi vào phòng vệ sinh, lát tôi quay lại thì cho tôi câu trả lời.”
Nói rồi, hắn xoay người đi tới cửa, vặn tay cầm bước ra.
Cách phản ứng ấy khiến cho hắn trông vô cùng lão luyện, mang khí chất ngầu lòi và lạnh lùng của một nhà thám hiểm kiêm thợ săn tiền thưởng. Nhưng trên thực tế, hắn chẳng định thực sự cho “Dược Sĩ” béo thời gian suy nghĩ, chỉ đơn thuần là muốn tìm cơ hội vào phòng vệ sinh để tiến lên phía trên sương xám bói toán thôi.
Đây mới là mấu chốt để quyết định có nhận nhiệm vụ hay không!
Ra khỏi phòng bida, đến trước cửa nhà vệ sinh, Klein xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng đợi tới khi có một bồn cầu trống.
Vừa bước vào, hắn đã nhíu mày, cảm thấy kinh tởm vì hoàn cảnh bẩn thỉu và mùi hôi thối đến nỗi suýt quay trở ra.
Cố dằn lòng xuống, hắn đóng cửa vào, ghét bỏ nhấn nút xả nước, vừa thở dài vì tình trạng khủng khiếp này, vừa đi bốn bước nhỏ ngược chiều kim đồng hồ, bắt đầu nghi thức.
Trong phòng bida, Darkwill đợi tới khi bóng lưng của Gehrman Sparrow hoàn toàn khuất mắt thì mới nhạy bén đóng kín cửa, hỏi cú mèo trên vai mình:
“Liệu hắn có bán đứng tao không?”
“Không đâu.” Cú mèo làu bàu, “À mà, lúc hỏi tôi câu gì thì phải thật lịch sự vào. Gọi tôi là ngài Harry.”
Khuôn mặt ngấn mỡ của Darkwill run lên:
“Ngài Harry, ngài nghĩ hắn sẽ chấp nhận loại thù lao thế nào?”
“Tôi khó mà nhìn thấu được hắn, hắn rất giỏi che giấu biểu cảm của mình.” Cú mèo thản nhiên đáp.
Ngài Harry chết giẫm! Không, đồ chim ngu chết giẫm! Darkwill thầm chửi trong đầu, đi qua đi lại suy nghĩ về lợi thế.
Một lúc sau, Klein quay lại Phòng Bida số 3, cất tiếng:
“Nghĩ thấu đáo chưa?”
Hắn đã bói toán ở phía trên sương xám, thấy mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này có thể chấp nhận được. Hơn nữa, hắn cũng đang lên kế hoạch tạm thời rời khỏi Bayam.
“Ba ngày 800 bảng, cùng với tình hữu nghị của chúng tôi. Ý tôi là tình hữu nghị của thầy tôi với bạn bè ông ấy.” Darkwill nói mà không quá tự tin.
Klein trầm tư vài giây, đáp:
“Ba ngày 1000 bảng.
Ngoài ra, tổ chức của anh phải giúp tôi lấy được một món vật phẩm thần kỳ mang lực công kích mạnh, tôi sẽ thanh toán tiền mặt dựa trên giá cả phải chăng.”
1000 bảng, mình nào có nhiều tiền vậy chứ… Darkwill do dự một chút rồi nói:
“Vậy tôi dự chi 300 bảng, số còn lại sẽ được thanh toán bởi người tôi đang tìm khi đến nơi.”
Anh ta định nhờ thầy của thầy mình hoàn lại số dư.
Klein thản nhiên gật đầu:
“Thành giao.”
“Dược Sĩ” béo Darkwill lập tức thở phào nhẹ nhõm, chợt mặt dày cười nói:
“Tôi có thể cho là bảo vệ có hiệu lực kể từ giờ phút này không?”