Đảo ngược thời gian đã xong, một khắc cuối cùng này cũng đã dừng lại!
Một hạt cát màu đen dừng lại, từ chỗ Dương Quốc Trung quét một bán kính ba trượng, vừa vặn bao trùm cả sáu người Khu ma ti. Lý Cảnh Lung, Lục Hứa, Hồng Tuấn, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, A Thái, dùng hết sức lực đều không thể cựa quậy được.
Dương Quốc Trung tiện tay đập một chưởng lên lưng Hồng Tuấn, sức mạnh Giao Long bắn ra, như phá núi nứt bia, Hồng Tuấn cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đập nát, choáng váng một trận, nhưng không phun được ngụm máu nào.
Lý Cảnh Lung: “…”
“Sẽ giải quyết các ngươi ngay thôi.” Dương Quốc Trung xiết đồng hồ, lạnh lùng nói.
Tâm Ma ngưng tụ thành hình vẫn đang giãy dụa, nhìn Dương Quốc Trung, quát: “Giải Ngục!”
Dương Quốc Trung ngẩng đẩu, ma khí trên người hóa thành hình rắn há miệng, từ từ hút lấy Tâm Ma, Tâm Ma hét lên: “Thả ta ra…”
“Nuôi ngươi lâu như vậy, chỉ vì lúc này…” Dương Quốc Trung lẩm bẩm nói, “Nhập một thể với ta có gì không tốt?”
Đúng lúc này, hai thanh phi đao từ một góc nào đó bay đến, một trước một sau, nghiêng nghiêng bay sát mặt đất, vạch thành hai đường cong, cỏ mọc trên đá bị phi đao cuốn theo, hai thanh dao xoay tròn từ sau lưng Dương Quốc Trung bay tới, hướng về phía pháp bảo trong tay hắn, hào quang lóe lên!
“Bang bang” hai tiếng, đồng hồ cát bị phi đao chém trúng, nổ tung, lóe sáng bay lên!
Dương Quốc Trung lập tức quay người, A Sử Na Quỳnh cầm hai phi đao khác trong tay đứng dậy, nói: “Nằm sấp đau hết cả lưng. Dương tướng à, ngươi không chú ý trên đất còn có người khác sao?”
Dương Quốc Trung: “…”
Đồng hồ cát bị vỡ, mọi người được thả ra, Hồng Tuấn phun máu, ngã trên đất, Lý Cảnh Lung gầm một tiếng, xông lên. Lúc này vì thời gian đảo ngược nên hắn đã khôi phục hoàn toàn, Dương Quốc Trung mới ý thức được bản thân đã phạm sai lầm!
Chỗ này trừ Hồng Tuấn, tất cả mọi người đều là sinh lực quân [1]!
Lý Cảnh Lung cầm Trí Tuệ kiếm, Thái Cách Lạp có Thần Hỏa giới, Cừu Vĩnh Tư là Hàng Long Tiên Tôn đến bắt hắn!
Thương Lang Bạch Lộc vào đúng thời điểm sức mạnh cường thịnh nhất; còn A Sử Na Quỳnh từng xuất thủ ở Đôn Hoàng, cũng có thể mời được Hỏa Giảo chiến thần phụ thể.
Pháp bảo duy nhất hắn ỷ lại được là đồng hồ cát đã bị hủy!
Lý Cảnh Lung không ngừng thở dốc, cầm Trí Tuệ kiếm, trong mắt ánh lên phẫn nộ, canh giữ phía trước Hồng Tuấn, âm trầm nhìn Dương Quốc Trung, ánh mắt kia đích xác hắn muốn liều mạng, dù đốt hết nguyên hồn cũng không tiếc!
Khóe miệng Hồng Tuấn chảy máu, kinh mạch toàn thân bị một chưởng của Dương Quốc Trung suýt đứt đoạn hoàn toàn, may mà kế thừa một nửa yêu thân của phụ thân, nếu không một chưởng kia quả là tan xương nát thịt.
Dù như vậy, Hồng Tuấn chưa vận nổi chân lực, hắn bị thương quá nặng, hai mắt mở to thất thần, mũi miệng máu tươi ồ ạt chảy xuống.
“Hòa đàm!” Dương Quốc Trung nói, “Các ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi, mau đưa Hồng Tuấn đi chữa thương…”
Nhưng Lý Cảnh Lung đã mất trí, cuồng hống một tiếng, xông lên!
Đây là sai lầm thứ hai của Dương Quốc Trung.
Hắn vốn cho rằng Lý Cảnh Lung là người lý trí, sẽ cân nhắc đối thủ, phán đoán thế cục, hắn coi Lý Cảnh Lung là một đối thủ rất thông minh. Nhưng không ngờ tới rằng Lý Cảnh Lung lại phẫn nộ như vậy, không thèm suy tính gì nữa, mắt điếc tai ngơ với lời nói của Dương Quốc Trung…
….Mà lúc này, trong đầu Lý Cảnh Lung chỉ có một ý niệm: Giết hắn!
Dương Quốc Trung đột nhiên bắt được một manh mối, Lý Cảnh Lung không phải là mất trí… chỉ có thể… là do phong ấn của một người khác!
Mà suy đoán này đã quá chậm, Dương Quốc Trung thầm than, lần này thua không oan chút nào.
Hắn cúi đầu nhìn, đã thấy Trí Tuệ kiếm của Lý Cảnh Lung xuyên qua lồng ngực, lập tức quyết định, bỏ nhục thể, ly hồn bay ra.
Quyết định này đã cứu được tính mệnh và tu vi ngàn năm của hắn, Lý Cảnh Lung lập tức biến thành một hình dáng khác! Trí Tuệ kiếm sáng rực, dọc theo cánh tay, hóa thành một thân kim giáp.
Quả nhiên… Hồn phách Giải Ngục mang theo hắc khí bay lên, thoáng nhìn đã biết hắn trúng bẫy của đối thủ đặt xuống từ mười năm trước!
“A!” Lý Cảnh Lung toàn thân kim quang vạn dạo, lúc trước là Nhiên Đăng chiến giáp, còn bây giờ là phụ thể Bất Động Minh vương, Trí Tuệ kiếm cắm trong cơ thể Dương Quốc Trung điên cuồng thiêu đốt ma khí còn sót lại!
Lục Hứa xông lên, ôm lấy Hồng Tuấn. Mạc Nhật Căn hô: “Trưởng sử!
“Đừng chạm vào hắn!” A Thái quát, “Mau lùi ra!”
Mọi người trơ mắt đứng nhìn Lý Cảnh Lung, kim quang quá mạnh, không ai dám đến gần, dường như mắt bị thiêu đến sắp mù. Cừu Vĩnh Tư trấn định lại, vội vàng niệm chú văn, hai tay ép lại.
Đồng hồ cát lúc trước bị vỡ vụn hóa thành ánh sáng, bay về trong tay Cừu Vĩnh Tư, hóa thành một quả cầu âm dương.
Giải Ngục không ngừng giãy dụa, nhục thân hóa thành Hắc Giao, vẫn bị Trí Tuệ kiếm cắm trên người, ma khí bị kim quang đốt không còn một mảnh, bay lên trời nhập vào thiên mạch!
Giải Ngục mở miệng, gào thét, cúi đầu phun hắc khí, nhổ ra Tâm Ma và Xà hồn nuốt vào khi trước!
“Cẩn thận!” Lục Hứa hô, rồi đẩy Hồng Tuấn cho Mạc Nhật Căn, hóa thành Bạch Lộc xông tới, muốn làm cho Lý Cảnh Lung tỉnh lại, tránh bị Tâm Ma nhập thể, không ngờ cỗ hắc khí không nhắm tới Lý Cảnh Lung mà là An Lộc Sơn đang nằm trong góc kia…
Tâm Ma thoát ra lập tức phóng đến chỗ An Lộc Sơn, ầm một tiếng, nhập vào cơ thể hắn!
An Lộc Sơn mở mắt, mọi người đều không ngờ, Giải Ngục vì bị Lý Cảnh Lung đốt gần hết ma khí, không ngờ lại đưa chỗ ma khí còn sót lại cho An Lộc Sơn!
“Bắt lấy hắn!”
Thoáng chống, tình hình đã trở nên lộn xộn, Bạch Lộc quay người, phóng tới chỗ An Lộc Sơn, Mạc Nhật Căn quát: “Vĩnh Tư, thủ ở đây!”
An Lộc Sơn tỉnh dậy, không muốn tái chiến, mới đằng không bay lên, quanh người bắn ra vô số ma khí, như sao băng điên cuồng rơi xuống.
Lúc này An Lộc Sơn chỉ mong thoát thân, dùng tất cả sức lực, lưu tinh màu đen điên cuồng tấn công, Lục Hứa và Mạc Nhật Căn bị đẩy về phía mặt đất. Chỉ có chiếc nhẫn trên tay An Lộc Sơn là khống chế được hắn thì Lý Cảnh Lung đã mất trí.
An Lộc Sơn bay lên, lóe một cái đã biến mất.
“Mẹ nó!” Mạc Nhật Căn nổi giận.
Lúc này, ma khí mà Giải Ngục mất công thu thập nhiều năm đã bị Lý Cảnh Lung phá hủy không còn gì, chỉ còn Xà hồn lóe lam quang, Giải Ngục lại há cái miệng đỏ lòm, điên cuồng gào thét.
“Phong ấn nó!” A Thái nhớ ra, hướng Cừu Vĩnh Tư hô lên.
Cừu Vĩnh Tư bắt đầu niệm chú văn, Trấn Long pháp trận lại bắt đầu khởi động. Giải Ngục vận nội đan, phóng ra sức mạnh còn lại, nổ ầm một tiếng.
Hồng Tuấn tựa trong ngực Mạc Nhật Căn, lẩm bẩm: “Cảnh… Lung…”
Mạc Nhật Căn quát: “Hồng Tuấn!”
Kinh mạch Hồng Tuấn suýt bị hủy, phong ấn ở tâm mạch của Lý Cảnh Lung bị phá, ma khí chậm rãi bào mòn thân thể hắn.
Mọi người tụ lại, điều khiển pháp lực, truyền vào kinh mạch Hồng Tuấn, giúp hắn bảo hộ tâm mạch.
“Ta… Đau quá…”
Bên tai Lý Cảnh Lung truyền đến một giọng nói từ xa xăm, khiến tim hắn thắt lại.
“Cha… nương… cứu con… đau quá… A!”
“Địch Nhân Kiệt!”
“Sẽ hết đau nhanh thôi, nhanh thôi.”
“Thiêu nguyên hồn ta, tán chân phách của ta…”
Kim giáp quanh người Lý Cảnh Lung dần biến mất, run giọng nói: “Hồng Tuấn?”
Hồng Tuấn mở mắt, miệng không ngừng ứa máu, đứt quãng nói: “Cảnh… Lung…”
Ý thức của Lý Cảnh Lung đã trở về, hắn hét lớn, đánh văng Giải Ngục, Giải Ngục gào thét, phun ra Giao huyết màu lục, ngã từ Đại Minh cung xuống cốc sâu.
Lý Cảnh Lung phóng tới chỗ Hồng Tuấn, ôm lấy hắn, vận Tâm Đăng, đặt tay lên ngực Hồng Tuấn, ấn xuống.
Tâm Đăng truyền vào kinh mạch Hồng Tuấn, Hồng Tuấn đang bị đau đớn giày vò bỗng cảm nhận được một cỗ sức mạnh ấm áp đang gia cố lại phong ấn ở tâm mạch, bạch quang cuồn cuộn tràn vào, khiến hắn mất ý thức, chìm vào mộng cảnh.
___________________________________________
Hắc bạch sa lậu: Đồng hồ cát hai màu đen trắng
[1] Sinh lực quân: ý chỉ đội quân dồi dào sức lực, ở đây là vì quay ngược thời gian nên mọi người chưa bị hao tổn pháp lực, còn dư dả để đánh với Giải Ngục.