Hóa ra, sức mạnh của Ma Vu Sư có thể truyền thừa!
Gia gia Vu Linh Tuyết lúc chết đi đã lưu lại toàn bộ sức mạnh của mình vào Vu Khí mà hắn sử dụng lúc còn sống, sức mạnh đó sẽ được tộc trưởng đời tiếp theo kế thừa.
….
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Vu Linh Tuyết bị Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lừa, trộm Vu Khí của gia gia lưu lại trong tộc giao cho hắn.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chiếm được Vu Khí lại lo lắng chuyện mình xúi giục Vu Linh Tuyết trộm ra bị bộ tộc Ma Vu Sư biết được, sau đó toàn bộ tộc sẽ đuổi giết hắn.
Cuối cùng hắn tàn nhẫn giết chết Vu Linh Tuyết, hấp thụ sức mạnh của nàng, sau đó phong ấn rồi nhấn chìm nàng vào biển sâu.
Đối với Vu Linh Tuyết, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi không phải không có áy náy, nhưng mà hắn không hối hận.
…
‘Tê~~~~’
Quần áo trước ngực bị xé rách, xương ngón tay sắc nhọn cào thành một lỗ hổng thật dài trên lồng ngực, đau đớn kịch liệt rốt cuộc đã làm Hoàng Phủ Tĩnh Nghi thanh tỉnh lại.
Ngực vì dính một trảo tràn ngập oán độc kia đã trở nên huyết nhục mơ hồ, thi độc mang theo oán niệm mãnh liệt rất nhanh ăn mòn, thấm vào cơ thể hắn.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi rõ ràng đã quá sơ ý, cơ thể bị thương như vậy, sức mạnh hao tổn làm hắn không dám triệu hồi huyết long có sức mạnh không kém mình là bao.
(Hắn đem Long Hồn cao ngạo, dùng đủ loại thủ đoạn huyết tinh tàn bạo, biến nó thành con rối, thành huyết long nghe theo lệnh mình.
Có được linh hồn sẽ có trí nhớ, cho dù trí nhớ của nó đã không còn trọn vẹn, nhưng hận ý mãnh liệt sẽ vĩnh viễn không thể tiêu trừ.
Vì thế, một khi nó phát giác sứ mạnh chủ nhân bị hao tổn, huyết long tất có thể sẽ phản phệ tên chủ nhân đã mang tới cho nó thống khổ vô tận này.)
Khẽ cắn môi, sử dụng Vu Khí của mình triệu hồi huyết vụ đỏ tươi, bắt đầu chém giết với oan hồn bị dung hợp với huyết chú.
Huyết vụ đỏ tươi không ngừng tan biến, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cũng không ngừng tiêu hao sức mạnh bản thân để bổ sung.
Rốt cuộc, sau một tiếng kêu sắc bén không cam lòng của oan hồn kia, nó hoàn toàn bị đám huyết vụ ăn mòn.
‘Phốc’
Một ngụm máu đen từ miệng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi phun ra.
Trúng thi độc lại không đúng lúc bức nó ra ngoài cơ thể, lại tiêu hao một lượng lớn sức lực để chống cự oan hồn kia khiến cho cơ thể Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bị tổn thương rất nặng.
‘Phốc’
Lại một ngụm máu tươi phun ra.
Bất quá, lần này lại là Đông Ly Trần.
“Tại sao lại như vậy?”
Đông Ly Trần khiếp sợ nhìn Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, không tin nỗi mà lớn tiếng chất vấn.
Vì sao lại như vậy, rõ ràng người bị thương là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Đông Ly Trần xác định mình không hề bị tổn thương nào, nhưng mà vì cái gì, lúc Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bị thương thì cơ thể hắn cũng xuất hiện phản ứng đồng dạng.
“Ha hả~~~~”
Nhìn phản ứng của Đông Ly Trần, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cười khoái chí.
“Rốt cuộc cũng thành công, xem ra vết thương ta chịu đựng cũng xứng đáng!”
“Có ý gì?”
Phát giác âm thanh cổ quái của Đông Ly Trần đã trở lại cứng nhắc lạnh băng như bình thường.
“A, bệ hạ, ngài không nên dùng ánh mắt như hận không thể giết người như vậy nhìn ta nha, nếu ta chết, ngài cũng không sống được!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ha hả~~~~ bệ hạ, bên trong huyết tương ngài uống mỗi ngày để bảo trì thanh xuân đều có chứa máu của ta, mỗi ngày ngài đều uống, tới một lúc nhất định máu huyết của ta sẽ dung nhập vào cơ thể ngài.
Ta chết, ngài đương nhiên cũng không sống được!
Đây là một loại Vu Thuật, bộ tộc Ma Vu Sư gọi nó là——Tịnh Sinh Thuật.
Bất quá, bệ hạ, ngài cũng không cần quá lo lắng.
Đây chỉ là chút thủ đoạn để ta bảo toàn mạnh sống thôi, ai biết bệ hạ tâm ngoan thủ lạt, sau khi hoàn thành tâm nguyện liệu có nghĩ ra biện pháp gì để đối phó ta hay không?
Huống chi, có người nguyện ý đồng sinh cộng tử với bệ hạ, ngài chẳng lẽ không cảm động chút nào sao?”
“Cút đi!”
“Vâng, bệ hạ.”
Thấy Đông Ly Trần đã tức tới phát run, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cười cười lui ra ngoài.
….
Hoàn Chương 116.