Hoàng Phủ Hàm Vi chua sót nghĩ, đại khái là không muốn mọi người nhìn thấy sự ganh tỵ trong mắt nàng đi. Đứa nhỏ kia…… thực sự làm người ta ghen tị a…….’
………
Thanh Việt thắng trận tỷ thí, nhưng không như mọi người tưởng, thậm chí còn không có chút hưng phấn nào.
Ngược lại vì hành vi kì quái của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi mà buồn bực.
Đoán không ra mục đích của bọn họ, cũng không hiểu hàm ý nụ cười cổ quái của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi khi nãy……
“Việt nhi.”
Thẳng tới khi tiếng kêu quen thuộc truyền tới, Thanh Việt mới khôi phục lại tỉnh táo.
“Phụ hoàng.”
Thấy Hoàng Phủ Ngạo không biết từ khi nào đã xuống đài cao, mang theo Tạp Ân cùng Khải Kì tiến vào sân đấu, phiền não của bé tản đi không ít, gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng tuyết cũng khôi phục bình thường.
“Mệt mỏi sao?”
Hoàng Phủ Ngạo đưa tay sờ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt hỏi.
Ánh mắt Thanh Việt lại bị hấp dẫn bởi vết thương trên tay y.
Đó là một miệng vết thương rất nhỏ, huyết đã ngừng chảy chỉ còn màu đỏ sậm, nếu không nhìn kĩ rất dễ dàng xem nhẹ.
“Phụ hoàng, miệng vết thương này là sao?”
Thanh Việt kéo tay trái Hoàng Phủ Ngạo, hỏi.
“Này à?”
Hoàng Phủ Ngạo cũng nhìn miệng vết thương trên tay trái, hơi nhíu mi, nhớ lại một lát mới nói.
“Đại khái là lúc nãy không cẩn thận nên bị đi, vì rất lo lắng cho Việt nhi nên không chú ý.”
Vừa nãy lúc tỷ thí, Thanh Việt đối mặt với Ma vu sư quỷ dị lại cường đại như vậy, hơn nữa còn chưa biết rõ mục đích của bọn Đông Li Trần, cho dù Hoàng Phủ Ngạo biết rõ thực lực của Thanh Việt cũng lo lắng bé gặp phải chuyện ngoài ý muốn, lực chú ý đều dồn hết vào bé, Hoàng Phủ Ngạo quả thực không biết vết thương này bị từ khi nào.
Nói vậy lại khiến Thanh Việt có dự cảm bất hảo.
Mớ suy nghĩ hỗn loạn vì miệng vết thương này mà bắt đầu xâu chuỗi lại.
Nếu bọn họ hấp dẫn bé lên tỷ thí vì muốn phụ hoàng vì lo lắng mà không thể tập trung tinh thần.
Như vậy, Thanh Việt đột nhiên nhớ tới thứ cổ quái lúc giằng co với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, thứ mà ngay cả bé cũng không nhìn thấy được, lại còn biết che dấu hơi thở.
Nếu thứ kia thừa dịp phụ hoàng phân tâm, nghĩ biện pháp bí mật tạo một vết thương trên tay phụ hoàng cũng không phải việc khó.
Chính là, giả thiết miệng vết thương này do bọn họ làm, như vậy mục đích là gì?
Huyết!
Từ đơn này xẹt qua trong đầu Thanh Việt làm bé kinh hoảng tới mức trợn to mắt, cơ thể cũng không kìm được mà run rẩy.
Nếu máu của một người bị Ma vu sư nằm trong tay, hơn nữa còn là Ma vu sư đặc biệt am hiểu khống chế huyết thì……
Không, Thanh Việt không dám tưởng tượng hậu quả, nếu phụ hoàng của bé……
Hối hận, lo lắng, sợ hãi, đủ loại cảm xúc trong nháy mắt bao phủ Thanh Việt.
“Việt nhi, Việt nhi, ngươi làm sao vậy?”
Thấy Thanh Việt bất thường, Hoàng Phủ Ngạo cũng đoán ra miệng vết thương bé xíu trên tay y có lẽ có gì đó kì hoặc, nhưng hiện tại y không có tâm tư để ý việc này, bộ dáng của Thanh Việt làm y lo lắng.
“Phụ hoàng, Việt nhi hối hận, phụ hoàng, Việt nhi hối hận.”
Thanh Việt nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, ôm chặt lấy thắt lưng y, âm thanh run rẩy không ngừng thì thào.
“Việt nhi hối hận, không nên bốc đồng, không nên cãi lời phụ hoàng, không nên đi tỷ thí…….”
“Việt nhi, Việt nhi bình tĩnh trước đã, Việt nhi, có gì chậm rãi nói cho phụ hoàng nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không?”
Hoàng Phủ Ngạo không ngừng vuốt ve lưng bé trấn an.
Thanh Việt dựa vào lòng Hoàng Phủ Ngạo dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi nâng gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt kiên định, cố chấp nhìn Hoàng Phủ Ngạo.
“Việt nhi tuyệt đối không để phụ hoàng có việc gì!”
Đây là lời thề của Thanh Việt.
Kiên quyết lại quyết tuyệt, thậm chí còn mang theo vài phần tàn nhẫn, trong nhất thời làm Hoàng Phủ Ngạo sững sờ nói không nên lời.
Mở không gian giới chỉ trong tay, Thanh Việt lấy phiến mộc đào phong ấn vong hồn kia, vừa bóp vỡ nó một trận âm hàn cùng hơi thở tanh mùi huyết nhanh chóng tản ra, làm Tạp ân cùng Khải Tề không kịp chuẩn bị sợ run cả người.
“Đi đi, đi tìm người kia, coi như ta thu hắn một chút lợi tức trước!
Tuy không biết bọn họ định chơi trò gì, nhưng người chết cuối cùng cũng không có bao nhiêu thủ đoạn đi……”
Những lời này Thanh Việt nói rất nhẹ, lời vừa nói ra dường như đã tan biến vào không khí, không còn chút dấu vết, nhưng ánh mắt bé lại biểu hiện rất rõ, bé thực sự bị chọc giận!
Cái giá khi dám chọc giận bé là cái chết thê thảm nhất!
……..
Hoàn Chương 114.