Ngõ nhỏ này cực kỳ yên tĩnh, Mạc Nhật Căn mặc đồ dạ hành đã biến mất trong bóng đêm, Lục Hứa không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, một lúc sau đã mất dấu hắn, nghĩ một lát, Lục Hứa đoán Mạc Nhật Căn sẽ trở về báo tin cho An Tây Vệ phủ, đang định quay người đi đường tắt thì một trận gió ào tới…
Lục Hứa nhanh chóng cảnh giác, quay lại đỡ đòn, Mạc Nhật Căn ra hai chưởng, hai lần phá chiêu, vung về phía Lục Hứa. Lục Hứa cúi người né, lách ra từ bên hông Mạc Nhật Căn, hai người đối chưởng trên không.
Từ dưới đất một cơn gió nổi lên, kình khí va chạm, Lục Hứa cứ tưởng tốc độ của bản thân sẽ chiếm thượng phong, nhưng Mạc Nhật Căn lại nhanh hơn hắn. Hai người hóa thành bóng mờ, quyền cước giao tranh, một tấc cũng không rời đối phương.
Tên gia hỏa này sao lại nhanh như vậy? Lục Hứa kinh ngạc.
“Lúc trước đều nhường ngươi.” Mạc Nhật Căn cúi sát bên tai hắn, lạnh lùng nói, Lục Hứa giơ chân lại bị Mạc Nhật Căn dùng một chưởng chăn lại, Lục Hứa mượn lực xoay người đá vào vai Mạc Nhật Căn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạc Nhật Căn tóm chặt mắt cá chân Lục Hứa, vặn một cái.
Lục Hứa bị vặn chân mạnh đến mức bay văng lên, xoay trên không mấy vòng, ngay lập tức Mạc Nhật Căn quăng hắn về phía bức tường trong hẻm, lưng hắn đập mạnh, khí huyết trong lục phủ ngũ tạng đảo lộn cả, suýt nữa phun máu. Lục Hứa thầm nghĩ không ổn rồi phải tránh đi, thì Mạc Nhật Căn chống tay lên tường, đè cả người lên.
Cùng lúc ấy, Đinh Đầu Thất Tiễn bay khỏi túi đựng tên, chỉ về phía Lục Hứa.
“Trả lại.” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói.
Lục Hứa: “…”
Lục Hứa cảm nhận Mạc Nhật Căn lúc này như một con sói khát máu, lông trên người xù hết lên, muốn nuốt chửng người ta.
“Trả cái gì?” Lục Hứa lạnh lùng nói.
“Tên.” Mạc Nhật Căn nói.
Lục Hứa im lặng nhìn hắn, trong lòng phỏng đoán, Thiên Ma làm thế nào mà ảnh hưởng hắn nhiều như vậy? Mạc Nhật Căn vẫn nhớ hắn, nhớ mọi chuyện, vậy có nhớ kế hoạch trước đó hay không?”
“Giao ra đây…”
Giọng nói Mạc Nhật Căn đột nhiên im bặt, hắn mở to hai mắt, Lục Hứa một tay đặt bên gò má hắn, nghiêng đầu hôn hắn.
Mạc Nhật Căn không ngờ Lục Hứa sẽ làm như vậy, nhưng động tác của Lục Hứa tự nhiên như nước chảy mây trôi, nhắm mắt, chuyên tâm hôn.
Mạc Nhật Căn: “…”
“Thật xin lỗi.”
Lúc rời ra, Lục Hứa không biến sắc: “Không nhịn được.”
Nói xong, Lục Hứa thừa cơ Mạc Nhật Căn đang thất thần, “vù” một tiếng rời khỏi vòng tay hắn, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra khỏi ngõ hẻm, trong khoảnh khắc còn để lại hư ảnh. Mạc Nhật Căn không kịp phản ứng, Lục Hứa đã biến mất rồi.
Mạc Nhật Căn nhảy lên vách tường đối diện, lại nhảy lên tiếp, lúc lên đến nóc nhà, chỉ còn một mảnh trăng sáng treo ngang trời, Lục Hứa đã không thấy đâu.
Mạc Nhật Căn im lặng nửa ngày không nói được gì, lát sau mang theo một gương mặt phức tạp mà rời đi.
Lục Hứa ẩn thân vào mấy căn nhà, dưới điểm mù của Mạc Nhật Căn, không ngừng thở dốc, cho đến khi nghe tiếng bước chân của Mạc Nhật Căn rời xa, mới thở phào một hơi, từ từ đi ra mái hiên, yên lặng ngồi xuống.
Mây đen cuốn tới, mặt trăng bị che lấp.
Cơn mưa lớn bắt đầu trút xuống, hạt mưa to như hạt đậu phủ khắp đất trời.
Lan Lăng Hổ Phách đóng cửa, A Sử Na Quỳnh nhấc cửa lên muốn đóng lại, thấy Lục Hứa toàn thân ướt nhẹp, lách mình tiến vào.
“Đang định ra ngoài tìm ngươi.” A Sử Na Quỳnh nói, “Chạy đi đâu vậy?”
Lục Hứa không nói gì, có hơi mất hồn, không để ý tới A Sử Na Quỳnh, hắn tự vào gian sau. Đằng sau bình phong đèn thắp sáng, Cừu Vĩnh Tư, A Thái và Hàn Quốc Lan đang bàn bạc.
“Khi nào Lý Cảnh Lung mới về?”
“Lúc trước ngươi còn không thèm gặp hắn,” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Giờ lại quan tâm là sao?”
Hàn Quốc Lan nặng nề thở dài một tiếng, đáp, “Ta không nghĩ hắn chỉ là một phàm nhân, ai ngờ ngồi được ở vị trí này chứ?”
Hàn Quốc Lan có quen biết với Khu ma ti từ khi thành lập, nhưng án Hồ yêu xảy ra, hắn không ở kinh thành, vốn nghĩ Lý Cảnh Lung chỉ là phàm nhân, không ngờ hắn lại là lãnh đạo thực sự của Khu ma ti, đành cảm thán quả là không tin được miệng lưỡi người đời mà.
“Ngươi nói kỹ mọi chuyện đi… Tiểu Lục?” A Thái thấy Lục Hứa ướt như chuột vòng qua bình phong, hướng phía hậu viện.
“Ừm.” Lục Hứa đáp.
“Ngươi qua đây xem xem.” Cừu Vĩnh Tư nói.
Lục Hứa cũng không trả lời, càng không phản ứng với mấy lời của Hàn Quốc Lan, hắn đi về phòng. A Thái liếc mắt ra hiệu, Cừu Vĩnh Tư tỏ vẻ không cần quá lo lắng cho Lục Hứa đâu.
Hàn Quốc Lan nói tiếp: “Lúc trước ta không biết thanh kiếm kia là bảo vật của Bất Động Minh Vương, bằng không đã chả bán lại cho hắn?”
“Ngươi tỉnh lại đi.” A Thái nói, “Ngoài hắn ra, còn ai dám mua? Có ai dám dùng?”
“Nói nói nói mau.” Cừu Vĩnh Tư cầm bút chấm mực, nói, “Để ta ghi lại.”
Hàn Quốc Lan chần chừ một lạt, nói: “Ta đã nói xong rồi.”
“Biết rồi.” A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư đồng thanh đáp.
“Ngươi ở lại Lan Lăng Hổ Phách đi.” A Thái nói, “Khi nào chúng ta xong việc ngươi có thể ra ngoài, lần này thần không biết quỷ không hay, không ai biết được tung tích của ngươi đâu.”
Hàn Quốc Lan nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nói: “Được rồi, thanh kiếm này thực ra là đồ ăn trộm, được trộm từ Thông Thiên tháp ở Lạc Dương…”
Lời vừa nói xong, A Thái và Cừu Vĩnh Tư nghiêm túc ngồi lại. Hàn Quốc Lan lúc trước không biết lai lịch của “Trí Tuệ kiếm”, chỉ biết là bội kiếm của Địch công khi còn sống, mà Địch Nhân Kiệt cố gắng cả đời, là tìm thanh kiếm này cùng một bộ vũ khí.
Nhưng đến khi Địch công chết, cũng chỉ có mỗi thanh kiếm này, lại rỉ sét loang lổ, không theo hắn hạ táng, mà đưa vào tháp Thông Thiên. Về sau Trung Tông Lý Hiển kế vị, không chăm nom Phật đường, thường có kẻ trộm đến lấy đồ, rồi đào được mấy pho tượng ngọc cùng thanh kiếm này.
Đi theo còn có một phong di thư, Hàn Quốc Lan từng động tâm, muốn tìm kiếm những vũ khí này, nhưng phát hiện ra thanh kiếm này không có thần thông gì, chỉ là một thanh sắt, cũng không để ý nữa. Trong một buổi đấu giá của thương hội, Hàn Quốc Lan nghe lời thủ hạ, mang thanh kiếm này ra, không ngờ Lý Cảnh Lung lại trả một cái giá trên trời.
Hàn Quốc Lan kinh ngạc, cho là mình đã bỏ qua dị thế kỳ trân gì đó, nhưng sau khi theo dõi Lý Cảnh Lung chỉ thấy hắn cầm kiếm đi mài bóng lại, suốt ngày mang theo, cũng chẳng có động thái gì. Về sau hắn không có hứng thú gì nữa, cũng không tò mò thêm.
“Di thư đâu?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.
“Đốt rồi.” Hàn Quốc Lan bất đắc dĩ nói, “Có một đêm ở hoang mạc, vì lạnh quá, nên nhóm lửa đuổi sói…”
Di thư cũng không nói rõ địa điểm, chỉ vẽ năm dấu hiệu, theo thứ tự là…
“Ngươi vẽ cái quỷ gì vậy! Ai biết là gì chứ!” Cừu Vĩnh Tư nhìn Hàn Quốc Lan vẽ vòng vòng một hồi, muốn phát điên.
Cá chép yêu bám bên bàn trà, tò mò nhìn xem, nó nghĩ một lúc rồi chỉ vào một cái: “Ký hiệu này hình như đã gặp qua ở đâu rồi?”
A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư tóm lấy Cá chép yêu, vội vàng hỏi nó, Cá chép yêu nghĩ tới nghĩ lui mãi không nhớ ra được.
Hàn Quốc Lan vẽ xong, buông tay, “Đây là tất cả những gì ta biết, có hỏi nữa ta cũng chẳng biết nói gì hơn.”
Trên giấy vẽ năm ký hiệu kỳ quái, chưa từng gặp qua. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư khốn khổ suy nghĩ nửa ngày đều không đoán ra được, Cá chép yêu lại cho rằng đây là hoa văn ở công trình nào đó, suy lên suy xuống, Cừu Vĩnh Tư từ bỏ, nói: “Thế nào thì cũng đã có manh mối đầu tiên, khởi đầu như vậy là được rồi.”
A Thái đang nghĩ lý do Thiên Ma kiêng kị Hàn Quốc Lan như vậy, có lẽ là vì hắn biết được một số tin tức quan trọng, nên không tiếc bất kỳ giá nào mà diệt khẩu hắn. Mà Hàn Quốc Lan trước đó, chưa nghe qua chuyện ma quỷ, cũng chẳng biết uy hiếp gì được Thiên Ma. Thương nhân pháp bảo đương nhiên quen thuộc pháp bảo, có khi có pháp bảo khắc chế được Thiên Ma… Hàn Quốc Lan lại từng sở hữu Trí Tuệ kiếm, chỉ có thể là liên quan đến sáu pháp khí của Bất Động Minh Vương thôi.
Hiện giờ cũng có manh mối, Cừu Vĩnh Tư vốn định đề nghị đi tìm trước, rồi giao lại cho Lý Cảnh Lung, nhưng manh mối mơ hồ thế này đành phải đợi Lý Cảnh Lung trở về thảo luận lại.
Mưa càng ngày càng to, rầm rầm vang lên, rơi lộp độp xuống mái hiên cùng hồ nước.
Lục Hứa nằm trong phòng trằn trọc.
Trong gió tuyết, vô số bông tuyết tung bay, tỏa sáng lấp lánh như sao trời, trong ánh hào quang, hiện ra gương mặt anh tuấn của Mạc Nhật Căn. Hắn tụng niệm mấy lời Lục Hứa nghe không hiểu, ánh mắt kia dịu dàng tựa….
“Biển xanh.”
Đó là Hồng Tuấn nói cho hắn, Lục Hứa chưa từng thấy biển, Hồng Tuấn cũng không, nhưng hắn từng nghe nói qua, tận cùng nhân gian, là hải dương xanh thẳm vô cùng vô tận. Cũng hẹn rằng sẽ phải đi ngắm biển một lần.
Nghe nói biển cả trong màn đêm vẫn xanh thẳm rộng lớn, khiến Lục Hứa nhớ đến cặp mắt của Mạc Nhật Căn.
Canh thịt dê ở hàng kia thực sự rất ngon… Còn hơn đồ ăn hắn được ăn ở Lương Châu, khi Lục Hứa mới đến Trường An, nhìn bờ vai, tấm lưng quen thuộc của Mạc Nhật Căn vì kéo cung nhiều mà rộng lớn khỏe mạnh, tựa như một dãy núi, khiến hắn cảm thấy an toàn giữa nơi đất khách quê người này.
Lục Hứa thở dài, nghiêng người, nhắm mắt lại, bờ môi khi nãy hôn Mạc Nhật Căn còn lưu lại chút hơi ấm.
Trong An Tây Vệ phủ, Mạc Nhật Căn ném túi đựng tên xuống đất, ngồi trong góc phòng, như một con sói bất kham
“Nhiệm vụ hoàn thành rồi?” Giọng nói của Vạn Phong vang lên.
“Biến đi.” Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói.
Vạn Phong trầm giọng nói: “Đại nhân bảo ngươi đến bẩm báo…”
“Cút!” Mạc Nhật Căn vận chân khí, hô lên một cách ngang ngược, cả gian phòng chấn động theo, bên ngoài cũng yên tĩnh lại.
Mạc Nhật Căn khẽ liếm môi, mắt nhắm lại.
___________________________________________________
Nguyệt hạ Hắc Lang: Sói đen dưới ánh trăng
hê hê, đôi chính xong rồi, giờ đến đôi phụ nhé, hai đứa này dằn vặt nhau lắm:)) Thả thêm một chiếc fanart của đôi Thương Lang Bạch Lộc nè.
Tranh của: 临北yiny
