Trương Dĩnh vừa vuốt ve chú chó đen nằm dưới chân, vừa lắc đầu: “Tôi không biết, tôi đoán có thể anh chị tới hỏi thăm tôi chuyện chồng tôi mất tích, có điều chồng tôi đã về, tôi cũng đã hủy báo án, nhưng không lẽ thật sự vì chuyện này mà tới đây?”
“Chúng tôi tới đúng là vì chuyện này.” Đới Húc gật đầu, cười nói, “Vì trước đó chị đi báo án nói chồng chị Quản Vĩnh Phúc mất tích, đồn công an cũng đã lập án, kết quả chị lại tự tới rút đơn, hơn nữa khi rút đơn, người bên đồn công an muốn gặp chồng chị nhưng chị lại không đồng ý, cho nên hôm nay chúng tôi tới đây là vì việc này, muốn hỏi chị nguyên nhân hậu quả chuyện đó.”
Trên mặt Trương Dĩnh lộ thái độ phức tạp, chị ta dường như đã đoán được cảnh sát sẽ hỏi chuyện đó, nhưng lại rất sợ bọn họ thật sự hỏi tới, cúi đầu, chớp mắt nửa ngày, mới nói: “Chuyện này trách tôi, thật đó, là tôi vội vội vàng vàng, không chịu làm rõ sự việc đã xúc động, nóng ruột… A, dù sao cũng là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Là tôi hiểu lầm chồng tôi, chồng tôi thật sự không sao, chỉ là cãi nhau thôi. Chồng tôi tức giận bỏ ra ngoài xả stress, tôi thì không yên tâm, vội đi tìm anh ấy, anh ấy muốn bình tĩnh lại nên không nghe máy, tôi sốt ruột, sợ anh ấy ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, nên xúc động chạy tới đồn công an báo án. Sau khi trở về, chồng tôi liền nói tôi làm vậy quá lỗ mãng, gây thêm phiền phức cho cảnh sát anh chị, bảo tôi mau đi rút đơn, xin lỗi, tránh lãng phí thời gian quý giá của anh chị. Tôi suy nghĩ lại thấy mình đúng là quá vội vàng, nên lập tức đi xin lỗi cảnh sát, kêu người ta hủy án.”
“À, ra là vậy.” Đới Húc gật đầu, giống như hoàn toàn tin tưởng Trương Dĩnh, nhưng khi Trương Dĩnh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, anh lại hỏi, “Vậy hai người vì sao lại cãi nhau đến mức Quản Vĩnh Phúc phải bỏ nhà ra đi?”
“Chỉ là… Chỉ là…” Trương Dĩnh ấp a ấp úng, “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, anh ấy giận dỗi muốn ra ngoài xả stress, còn tôi thì không yên tâm về anh ấy nên vội đi tìm, anh ấy muốn bình tĩnh, không nghe máy, tôi quá sốt ruột nên vội chạy tới đồn công án báo án, chuyện chỉ có vậy thôi.”
Đới Húc nghe câu trả lời lặp đi lặp lại này, chỉ cười, nụ cười của anh khiến Trương Dĩnh cũng cảm thấy bản thân thật sự quá qua loa có lệ, chị ta vội giải thích: “Ý tôi là cuộc sống vợ chồng mà, nào thiếu những lúc cãi vã, đúng không? Chỉ là chuyện vặt vãnh, bây giờ tôi cũng không nhớ khi đó cãi nhau vì lý do gì, có điều vợ chồng già mà, lời qua tiếng lại một chút rồi thôi.”
“Chị nói cũng đúng.” Đới Húc tán đồng, “Có điều chúng tôi vẫn phải làm việc theo quy trình, khi đó chị bảo chồng chị mất tích, hơn 24h không liên lạc được, bên công an qua thẩm tra đã lập án, cho dù hủy bỏ, chúng tôi cũng cần xác định Quản Vĩnh Phúc đã an toàn, nếu không thái độ làm việc của chúng tôi sẽ bị đánh giá là không nghiêm túc. Khi đó bên công an yêu cầu chị đưa chồng chị tới, vì sao chị không đồng ý.”
“Tôi sợ ông xã không vui, chồng tôi khi ấy không tiện tới đồn công an…” Trương Dĩnh mới nói được một nửa thì dừng lại, “Hấp tấp đi báo án là lỗi của tôi, khi ấy anh ấy đã trách tôi, anh ấy cũng không muốn tới đồn công an giải thích, nói sợ mất mặt, nếu tôi còn khăng khăng bắt ép, vợ chồng không phải lại cãi nhau sao?”
“À… Thì ra là thế.” Đới Húc gật đầu, “Tình cảm giữa chị và Quản Vĩnh Phúc thế nào? Ngày thường hai người cứ khắc khẩu như vậy sao?”
“Không nhiều lắm, thật đó, ngày thường anh ấy bận kinh doanh, ban ngày không thể ở nhà, tới tối mới về, tôi làm bữa cơm chờ anh ấy, anh ấy sẽ kể tôi nghe chuyện làm ăn khi sáng, còn tôi sẽ kể với anh ấy hôm nay Tiểu Đậu Tử nhà chúng tôi làm gì, bình thường như bao cặp vợ chồng khác.” Trương Dĩnh vội nói.
“Nghe chị nói, tình cảm giữa chị và Quản Vĩnh Phúc hẳn là không tệ.” Phương Viên bày tỏ ý kiến.
Trương Dĩnh cho rằng lý do của mình đã đủ thuyết phục bọn họ, cũng vội gật đầu theo, không ngờ chị ta vừa thả lỏng tâm trạng, Phương Viên đột nhiên quay lại chủ đề cũ: “Nếu thế, không phải chúng tôi tới đúng lúc lắm sao, nếu đã đến giờ này, vậy chúng tôi không đi nữa, đành phải ở lại làm phiền chị thêm một lát, dù sao chắc chị cũng nấu cơm xong rồi, tí nữa có phải Quản Vĩnh Phúc sẽ về ăn cơm không? Chúng tôi chờ anh ta trở về, xác nhận một chút, như vậy không cần phiền anh ta tới Cục Công An, anh ta cũng không có lý do phàn nạn chị. Chị yên tâm, chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới chị, chị bận gì cứ thì cứ đi làm đi, chúng tôi ngồi đây chờ Quản Vĩnh Phúc về, hỏi xong vài câu chúng tôi sẽ đi, chắc chắn không quấy rầy bữa tối của vợ chồng anh chị.”
“Không ổn đâu!” Trương Dĩnh căng thẳng, quên rằng phải khống chế cảm xúc, buột miệng từ chối, nói xong chị ta có hơi hối hận, lời từ chối thẳng thừng như vậy đương nhiên không hợp lý, hơn nữa còn rất đáng nghi, chị ta vội giải thích, “Ý tôi là bây giờ còn sớm, để anh chị ngồi chờ, không đúng, là một hành động nhất thời của tôi ảnh hưởng tới nhiều người như vậy, cả buổi chiều nay anh chị chắc chắn còn việc khác đúng không?”
“Không có, hôm nay chúng tôi chỉ cần gặp Quản Vĩnh Phúc, trực tiếp nói chuyện với anh ta vài câu, đó là công việc ngày hôm nay của chúng tôi.” Phương Viên trả lời.
Trương Dĩnh mở to hai mắt, liếm môi, nuốt nước bọt, cúi đầu, con ngươi đảo tới đảo lui giống như đang căng thẳng nghĩ cách đối phó, rất nhanh, chị ta đã có biện pháp.
“Chi bằng như vậy đi, tôi gọi điện cho chồng tôi, kêu anh ấy lập tức trở về, tránh để anh chị đợi lâu, nếu không anh ấy lại trách tôi lúc trước không dùng não, gây thêm phiền phức cho người khác.” Chị ta nói với Đới Húc và Phương Viên.
Đới Húc gật đầu, duỗi tay ý bảo chị ta tự nhiên.
Trương Dĩnh lấy di động trong túi áo ra, lướt lướt màn hình mấy cái, giống như đang quay số, sau đó đưa điện thoại lên tai, đợi vài giây, nhìn bề ngoài có vẻ đối phương đã bắt máy, chị ta lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Ông xã, là em. Có chuyện này em phải nói với anh… Vâng… Chính là chuyện lần trước em tới đồn công an báo án… Vâng… Cảnh sát người ta tới, nói muốn gặp anh, anh xem hôm nay có tiện về sớm không?… À… À… Vậy được rồi, vâng.”
“Thật ngại quá.” Gác điện thoại xuống, chị ta mang vẻ mặt xin lỗi nhìn Đới Húc và Phương Viên, “Chồng tôi hôm nay có tiệc xã giao, trễ lắm mới về, chi bằng hôm khác anh chị tới được không?”
Đới Húc không nói gì, chỉ cười bất lực.