Các tướng lĩnh ha ha cười, Hồ Thăng chưa thấy Lục Hứa bao giờ, Lục Hứa ở trần thân trên, dáng người không đơn bạc như những thiếu niên trước, chậm rãi tiến về phía báo đen.
Mạc Nhật Căn cúi đầu niệm chú ngữ, Đinh Đầu Thất tiễn từ bên ngoài bay vào, lơ lửng giữa không trung ngắm thẳng vào báo đen.
Lục Hứa quay đầu khẽ nhìn Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn lén gật đầu, Lục Hứa khom người đi vào lồng.
Báo đen không được ăn thịt đang cáu bẳn, lại thấy có người đến, liền chậm rãi lùi ra sau, nhìn chăm chú Lục Hứa. Lục Hứa không sợ hãi, đứng trước mặt báo đen.
Trước ánh mắt kia, báo đen cũng có hơi e ngại.
“Các vị ái tướng!” An Lộc Sơn nói, “Các ngươi cược ai?”
Đám người âm ĩ bàn luận, đều bất ngờ, An Lộc Sơn cười lạnh: “Ta cược Hắc thần, lên!”
Mấy cỗ trống đồng thanh vang lên, báo đen cúi rạp người, Lục Hứa cũng làm y hệt.
Mạc Nhật Căn cực kỳ hồi hộp, mồ hôi từ trên trán trượt xuống, nhỏ lấm tấm trên đất.
Báo đen như một mũi tên, ‘vù’ một tiếng nhảy về phía Lục Hứa, Lục Hứa lượn vòng, đạp vào lưới sắt, nghiêng người né được một trảo của báo đen!
Một người một báo đối đầu, trong sảnh hò reo ầm ĩ, Mạc Nhật Căn hơi thả lỏng, tốc độ của báo đen không theo kịp Lục Hứa, nhưng vẫn không dám khinh địch.
Một khắc sau, báo đen nổi giận gầm một tiếng, vồ đến chỗ Lục Hứa, Lục Hứa mặt không biến sắt, khom người tránh đi, xông đến trước bụng báo đen, tóm chân trước nó ném qua vai!
Cả sảnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ, người đánh trống cũng quên không đánh, con báo kia xoay một vòng va thẳng vào lưới sắt!
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Lúc này nhịp trống mới lại cất lên, ngay sau đó Lục Hứa giang tay, phi thân vọt lên, đạp vào lưới sắt xông lên đỉnh, Mạc Nhật Căn giương mắt nhìn theo, thấy báo đen cũng vội đuổi theo, Lục Hứa lấy đai lưng móc vào đỉnh lưới sắt, bay người lên!
Trống trận đã đến hồi cuối, báo đen xông đến, móng vuốt bấu vào đỉnh lưới, Lục Hứa xoay người, lướt qua móng vuốt của nó, đạp nó một cái, quát lên: “Ngươi chết đi!”
Báo đen bị đạp trúng bụng, lập tức gầm lên, Lục Hứa lấy đai lưng quấn cổ nó buộc chặt lại, móc lên lưới sắt, rồi nhảy xuống, đồng thời cũng tóm lấy con báo, kéo cả người nó xuống!
Dây da thít chặt cổ con báo, nó không gầm ra tiếng được nữa, bốn chân giữa không trung quẫy đạp cào loạn.
Lục Hứa đáp xuống đất, đứng giữa lồng nhìn xung quanh.
An Lộc Sơn cùng Lục Hứa đối mặt.
“Ngươi thua rồi.” Lục Hứa lạnh lùng nói.
Cả sảnh yên tĩnh, chỉ thấy tiếng rít khẽ trong cổ họng báo đen, nó bị thắt cổ đến chết, ánh sáng trong mắt dần tắt lịm. Lục Hứa đọc chú văn siêu độ cho nó, một tay đặt trên bụng nó, thầm nói, nếu ta không giết ngươi, đêm nay sẽ càng có nhiều người chết vì An Lộc Sơn, siêu thoát đi.
Màn đêm buông xuống, Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa được đưa đến phòng ngủ của An Lộc Sơn, quản gia còn ở bên cạnh hầu hạ, người thu mua hàng hóa sợ đến mất hồn, nói: “Đại nhân hai người bọn họ là hai huynh đệ, hôm nay không có người nâng bàn…”
Người mua hàng kể lại một lượt, bên ngoài có người gõ cửa, An Lộc Sơn nói: “Chờ đó!”
Người kia kể xong, An Lộc Sơn hỏi Lục Hứa: “Hắn có nói đúng không?”
Lục Hứa gật đầu, Mạc Nhật Căn nói: “Đai nhân, tiểu đệ ta ngày thường chỉ có tài chạy nhanh thôi…”
An Lộc Sơn mất kiên nhẫn giơ tay, ra hiệu ta không hỏi ngươi. Hướng người mua hàng cùng quản gia nói: “Các ngươi lui xuống.”
Hai người kia lui đi, An Lộc Sơn ngoắc tay với Lục Hứa, “Đến đây.”
Lục Hứa chậm rãi đi về phía An Lộc Sơn, Mạc Nhật Căn cúi đầu, bờ môi khẽ nhúc nhích, Đinh Đầu Thất tiễn từ bốn phương tám hướng bay đến, lơ lửng giữa không trung, vây quanh phòng ngủ An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn duỗi tay, tóm lấy Lục Hứa, ôm hắn vào ngực, Lục Hứa giãy dụa hô: “Ca!”
An Lộc Sơn hết lời dỗ dành, không ngừng hôn liếm lên mặt Lục Hứa nói, “Ngươi là người Lương Châu? Cha mẹ còn sống không? Để ca ca ngươi về nói cho cha mẹ ngươi một tiếng…”
Lục Hứa hô lớn: “Không! Đại Nhân, thả ta đi!”
Lục Hứa định đẩy An Lộc Sơn ra, nhưng tay An Lộc Sơn như kìm sắt, đã khóa thì sẽ không nhả ra, Lục Hứa không nhịn được nữa, hét lên: “Thả ta ra!”
An Lộc Sơn nổi giận, cũng quát: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Mạc Nhật Căn tiến đến, kéo Lục Hứa để hắn quỳ xuống, An Lộc Sơn đứng dậy, đi về phía Mạc Nhật Căn, để lộ sơ hở sau lưng, thân thể khổng lồ như ngọn núi khiến người ta cảm thấy áp bách khó tả, Mạc Nhật Căn cầu khẩn: “Đại nhân, xin tha mạng, tiểu đệ không hiểu chuyện…”
An Lộc Sơn hít sâu một hơi, định nổi giận…
… Trong mắt Mạc Nhật Căn lóe hào quang, tay trái kéo Lục Hứa, cả hai phi thân lùi lại, Mạc Nhật Căn lập tức huýt một tiếng.
Bảy mũi tên “vù” một tiếng xé nát vách tường, cửa sổ, đồng loạt lao về phía An Lộc Sơn!
An Lộc Sơn quay người, Mạc Nhật Căn vung tay ra chưởng, nhắm thẳng đến bên hông hắn!
Ngay sau đó, hắc hỏa quét tới, hất văng Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa, Đinh Đầu Thất tiễn như sao chổi xoay chuyển trên không trung, đuổi theo An Lộc Sơn, mà từ eo đến cổ An Lộc Sơn, tuôn ra lửa mạnh, lại xuất hiện hai con cự thú, đỡ lấy toàn bộ mũi tên!
Lưng hắn không ngừng phun trào liệt diễm, hai mắt hắc khí bắn ra. Lục Hứa thấy tình hình không ổn vội rút trường kiếm trên tường đâm về phía An Lộc Sơn.
“Khu ma sư!” Giọng nói An Lộc Sơn bỗng thay đổi, so với Hắc Long còn kinh khủng hơn, hắn rống một tiếng, như đêm giao đấu với Tâm Ma ở Đôn Hoàng, hắc khí tản ra, tràn ngập cả phòng. Mạc Nhật Căn hô: “Lục Hứa! Chạy!”
Hai người xông ra cửa phòng, chạy vào nội viện, lại có bóng đen tản ra, hóa thành gió lốc cuốn tới.
Lục Hứa cùng Mạc Nhật Căn vọt lên không trung, Mạc Nhật Căn rung người, hóa thành Thương Lang, nhưng gió lốc màu đen đã đuổi tới, cuốn lấy Thương Lang.
“Mạc Nhật Căn!” Lục Hứa hô lên.
“Ngươi đi trước đi!” Thương Lang nháy mắt bị dìm trong biển cổ trùng đen kịt, An Lộc Sơn đã đuổi tới, giơ hai ma trảo khổng lồ, sau đó còn biến to hơn, định chộp lấy Lục Hứa. Lục Hứa đạp tường, lộn vòng một cái, do dự muốn cứu Mạc Nhật Căn, thì cánh tay của An Lộc Sơn đã vươn về phía hắn.
Nháy mắt, Thương Lang nhào tới, cắn vào ma trảo, hỏa diễm bạo tán, Thương Lang bị đẩy lùi lại. Lục Hứa đành dứt khoát hóa thành Bạch Lộc, đạp không bay đi.
Hai cánh tay An Lộc Sơn giữ Thương Lang, Thương Lang run rẩy, trên bộ lông xám toàn là cổ trùng, An Lộc Sơn quăng nó xuống đất. Thương Lang run rẩy, cổ họng nghẹn vài tiếng.
Cổ trùng ríu rít từ mặt đất hội tụ thành hai con cổ vượn.
“Đang định nhắc nhở ngài.” Một con cổ vượn nói, “Bên ngoài đụng phải Khu ma sư, sợ tối nay bọn chúng hành động.”
An Lộc Sơn hừ lạnh một tiếng, thu hồi ma trảo, rút về tấm lưng nứt toác kia, trầm giọng nói: “Dẫn đi, canh giữ cẩn thận, ngày mai đích thân ta đến thẩm vấn.”
Lục Hứa trên nóc phòng hóa thành người, không ngừng thở dốc.
Hắc hỏa trước mặt hắn hội tụ, Lục Hứa giật mình, quan sát hình dạng thì phát hiện là Dương Quốc Trung.
“Giải Ngục?” Lục Hứa hỏi.
“Định tới cứu các ngươi.” Dương Quốc Trung trầm giọng nói, “Lý Cảnh Lung rốt cuộc có bài bố gì? Hắn không thể để các ngươi cứ như vậy mà chịu chết được.”
Lục Hứa cảnh giác nhìn Dương Quốc Trung, không trả lời. Dương Quốc Trung lại hỏi: “Lý Cảnh Lung đi đâu rồi?”
Lục Hứa hít sâu, trong tay cầm một mũi Đinh Đầu Thất tiễn của Mạc Nhật Căn. Dương Quốc Trung nói: “Muốn báo thù cho cha mẹ ngươi? Ngươi bây giờ xuất thủ cũng không giết được ta.”
“Không cần vội.” Một thanh âm vang lên bên tai Lục Hứa, là giọng của Cừu Vĩnh Tư, thấp giọng nói: “Ngươi hỏi hắn, thi thể Diệp Minh bị hắn giấu ở đâu, hắn sẽ đi ngay.”
“Ngươi giấu thi thể Diệp Minh ở đâu?” Lục Hứa lạnh lùng nói.
Dương Quốc Trung kinh hãi, nghe như vậy, liền lùi ra sau nửa bước, run giọng: “Ai nói cho ngươi biết.”
“Sẽ có người đến giải quyết ngươi sau.” Lục Hứa lạnh lùng nói, sau đó tụt xuống mái hiên, biến mất trong hẻm nhỏ.
Dương Quốc Trung còn chưa lấy lại bình tĩnh, không ngừng thở dốc, trong mắt đều là hận ý.