Tách một cái, toàn bộ tơ nhện xung quanh bị nhen lửa, những ngọn lửa đỏ thẫm đổi chiều duỗi dài ra, tuôn trào về phía ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy như thủy triều.
Lúc còn ở Tingen, Klein đã biết tơ nhện của “Ma Nữ Hoan Du” rất sợ lửa!
Trong nháy mắt, khu vực trung tâm căn phòng trở thành một mạng nhện khổng lồ bị bốc cháy, Tracy vội vội vàng vàng, nhưng chưa kịp chuẩn bị thì sóng lửa nóng rực đã quét tới ngay sát mũi.
“Hừ!” Cô ả hừ lạnh, một ánh sáng lam sẫm hư ảo trào ra từ trong cơ thể, đóng băng chính bản thân vào một khối pha lê trong suốt khổng lồ.
Lửa cháy đỏ thẫm vọt tới, khiến lớp ngoài khối băng liên tục tan chảy, bản thân ngọn lửa cũng ngày càng yếu dần.
Klein không nhặt chiếc vòng tay khảm kim cương kia lên, vì hắn không biết món đồ chơi ấy có tác dụng phụ gì.
Đối với bản thân, vội vàng sử dụng vật phẩm thần kỳ trong khi không hiểu rõ về nó, nguy hại sẽ lớn hơn nhiều so với giúp sức!
Hắn thẳng người, dang hai cánh tay ra, bàn tay trái mang găng nhuốm màu sắc mặt trời.
“Tư Tế Ánh Sáng”!
Giờ khắc này, đang ẩn mình trong khối băng, Tracy cảm thấy Elaine vô cùng quen thuộc kia bỗng mang theo hào quang thần thánh hơn. Giữa đôi lông mày tràn ngập sự kiên định, vẻ đẹp mỹ lệ không còn nét yếu đuối, nở rộ như một đóa hoa hướng dương, một đóa hoa nhuốm đầy máu tươi nơi chiến trường.
Tracy thét lên với giọng trầm khàn:
“Rốt cuộc mày là ai?
Sao không dám lộ hình dạng thật ra!”
Đang mặc váy, dùng hình dạng thật trông lạc quẻ lắm, Elaine vẫn hợp hơn… Klein tách bạch bản thân, một suy nghĩ chợt lướt qua.
Ngay sau đó, hắn ca ngợi Mặt Trời.
Một cột sáng trong vắt, to lớn, khoáng đạt chiếu xuống từ giữa không trung với những ngọn lửa vàng rực lượn lờ chung quanh, bao phủ hoàn toàn cả khối băng và Tracy trong đó.
Lớp băng nhanh chóng tan rã với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, biến mất không còn tăm hơi. Ánh sáng thần thánh xán lạn cũng theo đó mà lụi tàn dần rồi tiêu tán.
Tracy lăn người qua một bên với sắc mặt tái nhợt, nhạy bén tránh khỏi “Đâm xuyên tinh thần” của linh hồn “Người Thẩm Vấn” mà Klein vừa đổi, không rõ chịu bao nhiêu tổn thương trong cột sáng kia.
“Ánh sáng thần thánh” khắc chế tử linh và ô uế, chỉ được coi là một đòn Danh sách 5 bình thường đối với ma nữ.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tracy liên tục lăn lộn tránh khỏi “Đạn không khí” mà Klein bắn ra, khiến tấm thảm thủng lỗ chỗ.
Trong lúc vật lộn, bóng hình Tracy bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt của kẻ địch.
“Tàng hình” của ma nữ… Klein hơi cong lưng eo, đề cao cảnh giác, lợi dụng linh cảm và năng lực dự cảm nguy hiểm từ “Tên Hề” để tìm kiếm bóng dáng Tracy.
Song, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn không thể phát hiện được điều gì, mà trán hắn thì càng ngày càng nóng, phổi như bị thiêu bỏng, yết hầu vừa đau vừa ngứa, sắp không còn nhịn nổi cơn ho khan.
Không, không thể kéo dài thêm nữa! Klein suy nghĩ thật nhanh, đột nhiên cười trầm thấp, đổi sang một giọng nam cứng:
“Elaine nói cho ta biết bí mật của ngươi.
Cũng nói cho ta biết toàn bộ bí mật của cô ấy…”
Hắn còn chưa dứt lời, linh cảm đã kích hoạt, vì trong góc nào đó xuất hiện dao động cảm xúc dữ dội, chính là cơn giận dữ thống hận khó mà che giấu.
Klein lập tức xoay nửa người, nhìn qua.
Trong nháy mắt, bàn tay trái đeo găng của hắn hiện lên từng lớp vảy màu vàng kim, đôi mắt hắn cũng nhuốm sắc vàng nhạt, đồng tử dựng đứng.
Không một động tĩnh, bóng dáng Tracy lập tức hiện ra với biểu cảm đau đớn và vặn vẹo.
Mái tóc xoăn đen nhánh cực kỳ nữ tính của cô ả điên cuồng dài ra, lan tràn khắp tứ phía.
“Cuồng loạn” của “Bác Sĩ Tâm Lý”!
Vốn đang bị khuấy động cảm xúc, đối mặt với đòn công kích đó, Tracy lập tức gần như sụp đổ, tạm thời mất sạch lý trí.
Klein thừa cơ búng tay.
Một viên “Đạn Không Khí” bay vọt qua khoảng cách giữa hai người, bắn thẳng vào khuôn vặn vẹo xinh đẹp của Tracy.
Đột nhiên, một luồng tóc đen nhánh thô dày quất qua, làm chệch hướng “Đạn Không Khí”, khiến nó bắn trúng vào vai trái Tracy. Sơ mi cô ả rách toạc, máu thịt toe toét, xương trắng lộ ra.
“Á!”
Tracy phát ra tiếng hét thê thảm, một lượng lửa đen vô tận trào ra bao phủ hoàn toàn cô ả.
Ngay sau đó, một lớp băng pha lê ngưng tụ bên ngoài lửa đen.
Ở ngoài cùng, tóc đen đang điên cuồng dài ra cuốn chặt và bọc nhiều lớp quanh Tracy, lửa đen và khối pha lê băng, tựa như đang dệt nên một cái kén tằm làm từ tóc người.
Bang! Bang! Bang!
“Đạn Không Khí” của Klein liên tiếp bắn ra nhưng chỉ có thể xuyên qua mớ tóc đen, kẹt lại ở khối pha lê băng.
Hắn dừng lại, khiến bàn tay trái đeo găng tỏa ra một quầng sáng mặt trời.
Đúng lúc ấy, cổ họng hắn ngứa rát, cuối cùng cũng không kiểm soát nổi, bắt đầu ho khan kịch liệt. Toàn bộ chuỗi tấn công đã chuẩn bị đều bị phá hỏng.
Bên trong cái kén tằm tóc đen, bấy giờ Tracy đã khôi phục lý trí, cao giọng và sắc bén hô hào:
“Địch tấn công!
Địch tấn công!”
Trong tích tắc, Klein sửng sốt mất một giây, như thể đã quay trở về Backlund, trở về lần thứ nhất gặp phải con chó “Ác Ma”, biết rằng mình không địch lại, chỉ đành vừa kêu “Giết người” “Cứu mạng”, vừa điên cuồng bỏ chạy, nhờ đó mới thành công thoát khỏi nguy hiểm.
Giờ này, khắc này, tiếng la “Địch tấn công” của Tracy cũng mang hiệu ứng y hệt.
Mà kể cả số Người Phi Phàm trên Tàu Cái Chết Đen có không nhiều, thì chắc chắn cũng sẽ không ít. Hơn nữa, người mang Danh sách tương đối cao luôn có mặt ở bất kỳ nơi đâu.
Quả nhiên, giết một tướng quân hải tặc trong thời gian ngắn vẫn quá khó khăn, cho dù là ám sát đi nữa… Klein ho khan hai tiếng, búng tay vang dội. Hắn ngừng tấn công, không do dự quay người chạy thẳng tới vị trí cửa sổ phòng thuyền trưởng.
Thứ cuối cùng hắn nhìn thấy chính là chiếc vòng tay khảm kim cương, nhưng hắn không dám nhặt.
Một là do sợ tác dụng phụ khủng khiếp của nó sẽ ảnh hưởng đến việc chạy trốn của mình. Hai là lo rằng sau khi bình phục lại, Tracy sẽ dẫn một đám Người Phi Phàm tới, dùng vật phẩm này khóa chặt người, tiến hành càn quét khắp biển rộng.
Không thể tham lam! Klein quay đầu đi, phá vỡ cửa sổ, rơi xuống boong tàu.
Hai tên hải tặc vừa tới kịp lúc, đồng thời giơ trường kiếm ra đâm.
Phụt! Phụt!
Thứ chúng đâm vào chính là một người giấy.
Bóng dáng Klein tức thì hiện ra sau lưng một trong hai tên hải tặc, tay trái duỗi ra, hé thành một cái miệng dữ tợn và tà dị ở ngay giữa lòng bàn tay.
Trong khi Đói Khát Ngọ Nguậy cắn vào “đồ ăn” của mình, Klein nhân cơ hội trước khi bị Người Phi Phàm khác vây kín, xách tên hải tặc kia, nhanh chân vọt tới mép thuyền. Dưới làn đạn bắn như mưa, hắn nhảy tùm vào biển rộng giữa màn đêm sâu thẳm.