Buổi sáng ngày hôm sau, trong bão tuyết lạnh giá, hai cung nữ chậm rãi đi tới tiền điện của cung Hoa Vũ.
Nhìn nhóm hán vệ Tư Lễ Giám vẻ mặt lạnh lùng, đề phòng cẩn mật, hai cung nữ sợ hãi khom mình: “Chúng ta từ Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn tới.”
Nhóm hán vệ Tư Lễ Giám cẩn thận kiểm tra đồ ăn một lượt, tra xét bát đũa cực kỳ tỉ mĩ, mỗi một góc cũng không tha, chỉ sợ có người lợi dụng đưa cơm để truyền tin tức, trong hộp giữ ấm đang dùng than lửa hâm một bầu rượu, hai món chính, hai món ăn nhẹ, một bát canh, không có chỗ nào kỳ quái, có người tới dùng châm bạc thử độc rồi mới nhận lấy hộp giữ ấm trong tay bọn họ, không chút biểu cảm nói: “Các ngươi có thể đi.”
Hai cung nữ sửng sốt, không dám nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Một hán vệ Tư Lễ Giám nhấc hộp giữ ấm lên, lắc đầu: “Vị công chúa này vậy mà lại thành phạm nhân được đãi ngộ tốt nhất ở Tư Lễ Giám chúng ta, không biết công chúa ăn cây táo rào cây sung, thông đồng với địch phản quốc này Thiên Tuế gia còn giữ lại làm gì.”
Một hán vệ có vẻ lớn tuổi hơn lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái: “Chuyện của chủ tử ngươi cũng bàn luận được à, còn không mang đồ vào đi!”
Người kia lập tức không lên tiếng nữa, đưa đồ vào trong.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhận đồ xong lập tức sai Minh Nguyệt đóng cửa lại, sau đó lấy tất cả đồ ăn trong hộp giữ ấm ra, cầm lấy cái hộp đi tới bên cạnh bếp lò, đổ hết than bụi giữ nhiệt trong hộp vào trong bếp, dùng kìm gắp than gắp từng cục than còn đang cháy bỏ vào trong bếp lửa, quả nhiên nhìn thấy một miếng nhìn như than nhưng hoàn toàn không bị đốt cháy ở dưới đáy hộp.
Nàng cẩn thận lấy ra, hơi dùng sức bẻ cục than kia thành hai nửa, bên trong lộ ra một tờ giấy, nàng lấy ra xem, sau đó nhắm chặt mắt lại như hạ quyết tâm cái gì.
Minh Nguyệt ở bên nhìn nàng một cách bất an, muốn nói gì đó cuối cùng không nói thành lời.
Nửa tháng sau, trong thiên lao.
Nhìn cơm nước hoàn toàn không được động đến, ngục tốt không nhịn được tức giận nói với người đang ngồi đưa lưng về phía hắn trong phòng giam: “Tiền Thái Tử gia, ta nói này, chỗ chúng ta không phải Ngự Thiện Phòng, ngài cũng không phải Thái Tử gì nữa, biết chấp nhận chút đi, lát nữa ngươi phải lên đường sung quân biên cương, lạnh thế này ngươi không ăn gì làm sao chịu được.”
Phượng hoàng trụi lông không bằng gà, nếu không có vị công chúa hung ác lần trước, hắn sẽ mặc kệ người thế này.
Giọng nói hùng hổ của ngục tốt không khiến Tư Thừa Kiền cử động mảy may, ngục tốt bất đắc dĩ rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm mắng: “Đúng là không biết điều, chết đói luôn đi.”
Tư Thừa Kiền lẳng lặng nhìn bầu trời đầy tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Nửa canh giờ trước, Thuận Đế hạ chiếu thư, lưu đày hắn đến quận Lỗ.
Trong ấn tượng của hắn, nơi đó hình như là nơi khai thác đá nổi danh Thiên Triều, vật liệu đá xây dựng cung điện thành phủ và hoàng lăng đều được vận chuyển tới từ đó, không ít công nhân khai thác đá là phạm nhân lưu vong.
Chỉ không biết mình có còn mạng sống để tới đó hay không.
Cho dù tới đó, lẽ nào mình sẽ làm bạn với nô lệ cả đời sao?
Hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng, có một cảm giác lạnh lẽo và kiên quyết.
Không, so với vậy, chẳng bằng nửa đường chết vì nước.
Quả nhiên một khắc sau, người của nha môn Tư Lễ Giám đã chuẩn bị xe ngựa, dẫn Tư Thừa Kiền ra, đưa cho Tư Thừa Kiền một chiếc áo bông, đợi hắn mặc xong bèn áp giải lên xe ngựa.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm có, ánh mặt trời ban trưa soi sáng tuyết trắng trên mặt đất.
Thế nhưng gần đó lại không một ai qua lại, chỉ có bảy, tám mươi Cẩm Y Vệ cải trang thành tiêu sư để áp giải hắn, thân phận của Tư Thừa Kiền đặc biệt nhạy cảm nên chiếu thư áp giải hắn đi cũng là bí mật, ngay cả ngục tốt cũng thấy có người tới cửa mới biết Thái Tử gia sắp phải đi đày.
Trước khi lên xe, Tư Thừa Kiền không nhịn được quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gương mặt hắn muốn thấy, hắn nhếch khóe môi cười tự giễu, lên xe ngựa.
Xe ngựa cọt kẹt rời khỏi kinh thành gió tuyết.
…
Hoàng hôn, từ mây trên trời đến tuyết trên đất đều như bị trời chiều nhuộm một màu đỏ tươi như máu.
Gió mạnh thê lương, dưới ánh chiều ta có hai bóng người một đen một trắng đang đứng lẳng lặng bên bờ sông nước chảy róc rách trong khe núi.
“Ngươi tội gì phải cứu ta, hành động lần này chỉ e người của Tư Lễ Giám trong ba ngày sẽ tra ra được là ngươi làm.” Chàng trai cao gầy đứng chắp tay, áo khoác màu đen trên người hắn tung bay, có cảm giác rất tiêu điều, rơi xuống từ vị trí sắp bước lên ngôi vị cửu ngũ, mẫu hậu tuẫn táng khiến trên người hắn không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước mà mang một chút âm trầm lạnh lẽo.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vẫn mặc bộ đồ trắng nhiều năm, áo khoác lông cáo trắng, nàng nhìn bóng lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, tóm lại, ngươi vẫn là huyết mạch của hoàng huynh, ta đã hứa chắc chắn sẽ cứu ngươi. Về phần ta…”
Nàng dừng một chút, buông tầm mắt giấu đi buồn bã bên trong, vẫn lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Ta vĩnh viễn là Đại Trưởng Công Chúa Thiên Triều, là Thái Hậu Tây Địch, cho dù Cửu Thiên Tuế biết ta thả ngươi đi thì sao?”
Tư Thừa Kiền quay sang nhìn về phía nàng, ánh mắt thâm thúy và tang thương hướng về phía gương mặt mỹ lệ có phần kiêu căng của Thái Bình. Trong trí nhớ của hắn, tiểu cô cô này của mình luôn cả vú lấp miệng em như thế, kiêu ngạo như một bông hồng có gai, bừa bãi và phóng túng, giống như không có cái gì vào mắt nàng.
“Cũng đúng, thân phận của tiểu cô cô đặc biệt, dù thế nào Bách Lý Thanh cũng không dám tùy tiện làm gì ngươi.” Khóe môi hắn nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, mang theo chút tự giễu.
Sau đó, hắn lại lạnh nhạt nói: “Có điều lần này từ biệt không biết năm nào mới có thể hồi kinh, gặp lại cô cô, có lẽ cả đời này… hai ta không thể gặp lại nữa.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn ánh mắt có chút phiền muộn của hắn, cười khẽ nói: “Được rồi, ngươi tự mình bảo trọng, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”
Tư Thừa Kiền lẳng lặng nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ánh mắt rất phức tạp, hai người đã từng thân mật, đã từng oán hận lẫn nhau, nay lại chỉ có thể nhìn nhau không biết nói gì.
Hắn gật đầu: “Ngươi… bảo trọng.”
Nói xong, Tư Thừa Kiền xoay người lên ngựa, đội mũ trùm che kín gương mặt mình, kéo cương ngựa phóng như bay về phía đường nhỏ trong núi, tùy tùng cũng xoay người lên ngựa, chắp tay với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa rồi đuổi theo bóng lưng Tư Thừa Kiền.
Nhìn bóng người dần xa trên con đường nhỏ rồi biến mất trong khe núi, đôi môi Thái Bình hơi nhếch lên, đôi mắt kiêu ngạo và lạnh giá ửng đỏ, nàng ôm chặt lấy cánh tay mình, đầu ngón tay gần như đâm vào da thịt mới không chế mình đừng nghẹn ngào ra tiếng.
“Công Chúa điện hạ quả là si tình, nếu đã vậy sao không lưu lạc thiên nhai với Thái Tử điện hạ luôn?” Phía sau vang lên tiếng giễu cợt của nam tử.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cứng đờ, nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi nuốt nước mắt vào trong, điều chỉnh tâm trạng xong mới xoay người nhìn về phía người vừa tới, lạnh như băng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
Nam tử mặc áo choàng tháo mũ xuống, mỉm cười nhìn nàng: “Công Chúa điện hạ, ngài quả là quý nhân hay quên chuyện, chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Phương Quan sẽ tìm người thay ngài xử lý những chuyện sát phạt tàn nhẫn, diệt trừ Cẩm Y Vệ đi theo Thái Tử gia, ngài sẽ cho ta những quân cờ thật sự mai phục ở Tây Địch trên tay ngài cho ta.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn chốc lát, bỗng lạnh lùng nói: “Phương Quan, bản cung tốt xấu gì cũng đã làm Hoàng Hậu Tây Địch mười năm, chỉ không ngờ thì ra chưa từng chú ý hoàng thất Tây Địch còn có nhân tài co được giãn được như ngươi, làm nam sủng của bản cung quả là phí phạm nhân tài.”
Không thể không nói, Phương Quan làm mật thám thật sự thành công.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Phương Quan hiện lên vẻ chế giễu: “Công chúa quá khen, ngài là Hoàng Hậu cao cao tại thượng, đương nhiên không nhìn thấy người bình thường. Chúng ta nói chủ đề chính đi, Phương Quan đã làm chuyện mình cần làm, mời công chúa đưa thứ đó cho Phương Quan đi.”
“Không có!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không chút do dự nói.
Phương Quan ngẩn ra rồi nhướng mày hỏi: “Công Chúa điện hạ, ngài nói cái gì?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn, bỗng cười lạnh một tiếng, nói lại từng chữ một: “Bản cung nói – không có, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, thứ Cửu Thiên Tuế lấy được còn là giả, nói gì đến mật thám Tây Địch như ngươi.”
“Công Chúa điện hạ…” Phương Quan nguy hiểm nheo mắt lại.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn khinh miệt: “Bản cung vĩnh viễn là Công Chúa Thiên Triều, trong người chảy dòng máu hoàng tộc Thiên Triều, sao có thể làm chuyện phản bội quốc gia mình. Phương Quan, nể tình ngươi đã hầu hạ bản cung một thời gian, bản cung có thể để ngươi đi, không truy cứu thân phận mật thám của ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi phải biến mất trước mặt bản cung!”
Dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía bên ngoài khe núi, khi đi qua Phương Quan nàng bỗng bị hắn giơ tay ngăn lại.
“Công Chúa điện hạ, ngài đã thông đồng với địch phản quốc từ lâu rồi, thả Thái Tử đi, ngài có biết chuyện này nghĩa là gì không? Nay ngài còn trêu đùa Phương Quan sao?” Phương Quan nhướng mày mỉm cười nhìn nàng.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa làm sao chịu nổi nam sủng chỉ trích mình, lạnh như băng nói: “Hừ, thế thì sao, ngươi…”
Lời còn chưa dứt nàng đã cứng lại, trợn to mắt nhìn về phía Phương Quan một cách không dám tin.
Phương Quan chậm rãi chuyển động con dao găm đâm vào bụng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, xé vết thương ra to hơn, sau đó rút ra nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ôm cái bụng đau đớn ngã trên mặt đất, hắn nở nụ cười khẽ, nụ cười lạnh giá mà tàn nhẫn: “Ta ghét nhất bị người khác lừa gạt, nhất là loại tiện nhân tự cho là cao thượng, có thể đùa bỡn người khác trong tay như các ngươi!”
Sau đó Phương Quan vỗ lên huyệt câm trên đầu vai nàng.
“Ngươi…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vươn tay muốn bắt lại cái gì, lại chỉ có thể bất lực nằm trên đất, trơ mắt nhìn đối phương ung dung đội mũ che mặt, xoay người đi về phía một con đường nhỏ khác ra ngoài khe núi, không phát nổi một tiếng nào.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hối hận, nàng không nên vì ở một mình với Thừa KIền mà để lại tất cả thị vệ ở ngoài khe núi.
Thế nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Máu tươi nhuộm đỏ áo trắng trên người nàng, nhìn giống như một đóa mẫu đơn màu máu nở trên tuyết trắng, đồng thời mang đi tất cả sức lực của nàng.
Nàng nhìn trời đất mênh mông chìm trong màu đỏ hoàng hôn. Vì sao vậy? Vì sao cả đời nàng luôn làm chuyện khiến mình hối hận?
Dùng sức lực cả đời chống đỡ sự kiêu ngạo của mình, lại hết lần này đến lần khác thua trắng tay.
Một thân kiêu ngạo, một thân thất bại.
Nàng luôn dần dần đuổi những người nàng quan tâm ra xa, nàng luôn muốn nắm tất cả những thứ nàng quan tâm trong tay, nhưng tất cả yêu hận oán thù đều như cát trong tay, nắm càng chặt chảy ra càng nhanh.
Tuyết không biết đã rơi từ lúc nào. Trước mắt nàng dần dần mơ hồ, nàng cố gắng nghiêng đầu nhìn về phía nam khe núi, cuối con đường nhỏ, là yêu và hận mà nàng mang theo suốt đời, từ nay về sau sẽ không còn quấy nhiễu người kia nữa, phải không…
Nghiêng cả cuộc đời, đổi lấy một tiếng thở dài trước khi ra đi của hắn.
Thái Bình nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt trời đỏ vẫn tươi đẹp như vậy, tựa như mười hai năm trước, khi còn trẻ, nàng và hắn nhìn thấy nhau trong lúc lưu lạc ở ngoại thành… tươi đẹp đến buồn bã.
Một giọt nước mắt chậm rãi lăn qua gương mặt nàng, rơi xuống.
Thật là lạnh… mùa đông Thiên Triều.
Gió lạnh thổi qua, lướt qua khe núi trống trải và cô đơn, có một mỹ nhân áo trắng yên lặng nằm trên tuyết, đầu vẫn nhìn về phía nam, đôi mắt long lanh nhưng trống rỗng mãi nhìn về phương xa.
Nhân gian nhiều mưa gió, năm tháng chạnh lòng người, đôi mắt không một chút sức sống của nàng giống như xuyên qua không gian và thời gian, nhìn thấy thiếu niên hăng hái kia thúc ngựa chạy như bay, cười gọi thiếu nữ thúc ngựa phi nước đại phía trước: “Cô cô, cô cô…”
Thời gian không ngừng trôi, tuyết vẫn lặng lẽ rơi, quãng thời gian đó vĩnh viễn không còn nữa.
— Ông đây là đường ranh giới thêm em gái Ngọc Mai vào đoàn thân vệ của Cửu gia, được sờ bàn tay ngọc ngà của Cửu gia ba giây —
Khi tin tức Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã chết truyền tới cũng là lúc phát hiện Tư Thừa Kiền mất tích.
Giám ngục trưởng của thiên lao đã chạy trốn, khi người của Cẩm Y Vệ tra được tung tích của hắn thì phát hiện hắn đã uống thuốc độc tự vẫn tại một khách sạn nhỏ ở quận Hoàn Tây, bất kể là bị giết hay tự sát đã không còn quan trọng.
Mà tất cả thế lực của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đều bị Tư Lễ Giám quét sạch, phân tán, bỏ tù.
“Vị Thái Tử gia này quá độc ác, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bất chấp tất cả để cứu hắn, hắn lại giết Công Chúa điện hạ để che giấu hành tung!” Lý Mật tức giận vỗ bàn.
Hắn trời sinh tính tình ngay thẳng, hận nhất nam tử xấu xa lợi dụng nữ tử để đạt được mục đích.
Mọi người tuy cũng tức giận Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tùy ý làm bậy nhưng cũng bội phục hy sinh của vị công chúa này cho huyết mạch của tiên đế, càng nhiều người nổi giận mắng Tư Thừa Kiền vong ân phụ nghĩa.
Chỉ có những người biết chuyện là im lặng.
Vẻ mặt Tây Lương Mạt rất nặng nề, chờ mọi người giải tán nàng mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn hộp gỗ tử đàn trước mặt mình, đó là thứ Minh Nguyệt giao cho nàng, là thứ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dặn Minh Nguyệt giao cho nàng trước khi cứu Tư Thừa Kiền đi – danh sách mạng lưới tình báo thật sự ở Tây Địch.
Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy không phải Tư Thừa Kiền ra tay.”
Nàng dừng một chút rồi hít sâu một hơi: “Ngươi nói xem, nàng có hối hận không?”
Bách Lý Thanh đi tới bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói: “Gió thu không giải được nỗi tương tư, đời này nếu đã có phong hoa và tuyết nguyệt thì ngay cả chín lần chết cũng không hối hận.”
Ở một trình độ nào đó mà nói, trong hắn và Thái Bình đều có một dòng máu cố chấp – cực yêu và cực hận.
Tây Lương Mạt dường như cảm thấy rất lạnh, dựa vào trong lòng hắn, không hiểu sao có một loại bất an kỳ dị, nàng dựa sát vào hắn cười mỉa: “Ngốc nghếch… Ngươi cũng biết ta không mong chín lần chết cái gì, chỉ hận không thể bên nhau cả đời.”
Bách Lý Thanh ôm lấy vai nàng, dịu dàng nói: “Ừ, bên nhau cả đời.”
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn cơn mưa rả ríc ngoài cửa sổ, đập xuống lá rụng đầy đất.
Một cô gái như vậy, yêu hết sức tùy hứng, hận hết sức tùy hắng, như một bông mẫu đơn rực rỡ, cả đời cố chấp với lòng kiêu ngạo của mình, cố chấp với yêu hận của mình, tùy hứng đến buồn bã.
Hoa rơi nước chảy, cuối cùng vô ý, từ nay về sau bông mẫu đơn hoàng gia điêu linh trong mưa, rơi vào hoàng tuyền, không còn trở lại nữa.
P/s: Thật ra Sâu không cảm thấy ghét Thái Bình, bởi Thái Bình cũng chỉ là 1 cô gái đáng thương, tuy nhiều lúc đáng giận. Những người như Thái Bình nhìn bề ngoài có vẻ kiêu căng, đáng ghét nhưng thật ra bên trong lại rất yếu đuối, vỏ bọc bên ngoài chỉ như 1 sự tự vệ mà thôi. Những người như Thái Bình không dễ thân, cũng không dễ gần, nhưng 1 khi được bọn họ công nhận, trở thành 1 thói quen của bọn họ, thì bọn họ có thể hết mình vì những người bọn họ quan tâm, một kiểu chung thủy hết sức kỳ lạ. Những người con gái như Thái Bình đã từng chịu tổn thương, chịu đau khổ, nhưng bọn họ vẫn dám yêu, dám hận, dám thể hiện cá tính của mình.
Sâu không ghét Thái Bình, vì những gì Thái Bình làm vẫn nằm trong phạm vi lý trí cho phép. Sâu chỉ thấy thương cho những cô gái đã trao tình cảm vào nhầm chỗ, dù có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, bọn họ vẫn đấu không lại trái tim và vận mệnh.