“Có bản lĩnh liền nói thẳng ra đi, che che giấu giấu như vậy còn tính là nam tử hán cái gì?” Cao Chính Thanh quát lên, bởi vì hắn tức giận nên cổ biến thành màu đỏ, hai tay không ngừng giãy giụa muốn đem dây thừng cởi bỏ.
Người đứng bên cạnh không hề báo trước mà hướng tới bụng của hắn hung hăng đánh một quyền, sắc mặt Cao Chính Thanh giờ phút này cũng đỏ hết cả lên.
“Chúng ta là người của Cuồng Khuynh quốc, ngươi có nghĩ ra được điều gì không?” Nam tử chậm rãi lên tiếng nói, một cỗ uy thế cường đại từ trên người hắn tỏa ra, bên trong hai tròng mắt lại mang theo một tầng mỏng sắc bén cùng ngoan tuyệt.
Nghe được ba chữ Cuồng Khuynh quốc, Hiên Viên Dật chỉ cảm thấy có chút quen tai, sau khi suy nghĩ thêm một hồi lâu mới suy đoán được đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, không khỏi lên tiếng nói: “Ngươi là bởi vì bọn Hoàng Húc Lỗi Hoàn Lăng quốc…”
“Đúng là làm khó cho ngươi phải nhớ rõ rồi, người nước thuộc địa của chúng ta cũng dám diệt, lá gan của các ngươi cũng thật quá lớn rồi”. Triệu Khải nghiêng đầu liếc Hiên Viên Dật một cái, lời nói lạnh lẽo từ trong miệng truyền ra.
Lúc này, đám Hiên Viên Dật cũng đã xác định được bọn họ đích thực là vì chuyện này mới đến tìm bọn họ gây phiền toái, lúc trước sau khi giải quyết bọn Hoàn Lăng quốc, bọn họ cũng đã lo lắng một trận, bất quá đã hơn một năm trôi qua mà không ai tìm đến cửa, bọn họ cũng liền hạ cảnh giác xuống.
Không nghĩ tới đối phương thế nhưng thực sự tìm đến cửa! Hơn nữa cả đám người mình đều rơi vào trong tay bọn họ. Suy nghĩ một hồi, sắc mặt đám Hiên Viên Dật đều có chút khó coi, xem ra đối phương không có khả năng buông tha bọn họ một cách dễ dàng.
“Đại ca, chúng ta đây có phải hay không đưa bọn họ giải quyết ngay tại chỗ?” Lưu Khoa hỏi Triệu Khải: “Bọn họ giết người của Hoàn Lăng quốc chính là không đem chúng ta đặt vào trong mắt, người như thế chỉ có giết mới có thể tạo được tôn nghiêm của chúng ta a!”
Nghe vậy, Triệu Khải bèn khoát tay nói: “Trước không vội, chúng ta còn chưa bắt đủ người của Thiên Thăng quốc đâu, còn có một nữ tử trốn thoát, nếu phải giải quyết tất nhiên là phải đem toàn bộ giải quyết hết!”
Trên mặt Hàn Khoa lộ ra một tia tươi cười nịnh nọt: “Đại ca, ý của ngươi là lấy bọn họ làm mồi, dẫn Mộ Chỉ Ly tới đây?” Ở trước mặt Triệu Khải, hắn luôn luôn rất được ưa thích, đương nhiên ngay lập tức đã có thể hiểu được ý nghĩ của Triệu Khải.
Triệu Khải gật đầu: “Ngươi nhưng thật ra rất thông minh. Hôm nay đem tin tức truyền ra ngoài, làm cho Mộ Chỉ Ly kia đến đây, nếu không tất cả những người này đều phải chết! Vừa lúc cũng có thể đủ làm cho một số người kinh sợ”.
“Đại ca anh minh!”
Đám Hiên Viên Dật nghe được ý tưởng của Triệu Khải, sắc mặt đều khó coi hẳn lên, bọn họ thế nhưng bị đưa làm mồi để dụ Chỉ Ly đến đây? Này quả thực đúng là sỉ nhục bọn họ, nếu Chỉ Ly thật sự đến đây, chẳng phải là bọn họ hại Chỉ Ly?
“Các ngươi không cần phí công vô ích, Chỉ Ly cùng chúng ta đã sớm tách biệt, hiện tại căn bản không ai biết nàng ở nơi nào, chiến trường Thiên Huyền to lớn như vậy, ngươi có thể tìm được nàng sao?” Nguyễn Ngọc Hành căm tức nói với Triệu Khải, hắn đối với Mộ Chỉ Ly vẫn ấp ủ lòng biết ơn sâu sắc.
Nàng đã cứu mạng của mình, từ lần trước Chỉ Ly trị liệu cho hắn xong thân thể của hắn đã hoàn toàn tốt lên, sắc mặt cũng không trắng nõn giống như lúc trước bị bệnh, có được sức khỏe khỏe mạnh làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Cho dù phải tự vẫn, hắn cũng sẽ không mang đến nguy hiểm cho Chỉ Ly!
Nghe vậy, chân mày của Triệu Khải hơi nhíu lại, bất quá rất nhanh liền thả lỏng ra: “Dù sao ta cũng có thời gian để chờ, ở đây chính là trung tâm của Thiên Huyền chiến trường, nàng tất nhiên sẽ muốn tới đây.
Chúng ta sẽ nhìn trò hay, nhìn xem rốt cuộc đến tột cùng nàng có đến hay không? Chỉ cần đắc tội Cuồng Khuynh quốc của ta, một người cũng sẽ không có kết cục tốt, các ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Chuẩn bị tốt mà chờ chết đi!”
………………………
Bởi vì trong núi này muốn tìm kiếm yêu thú đã rất khó khăn, Mộ Chỉ Ly liền trực tiếp từ trong núi đi ra, nàng cũng không có hứng thú đợi thêm lần nữa, không bằng đi đến núi khác phía trước.
Ngay lúc Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi núi thì nàng cũng gặp được những người khác ở bên ngoài, bất luận là nơi nào thì ở bên ngoài núi vẫn luôn có không ít người, lúc trước ban đêm không dám lưu lại trong núi bây giờ đối với nàng đã muốn nói là bình thường, nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng không khỏi hơn vài phần xúc động.
Hiên Viên Long nói rất đúng, tuy rằng khắp nơi trên chiến trường Thiên Huyền đều tràn ngập nguy cơ, nhưng đồng thời cũng tràn ngập cơ hội và kho báu, mà vận khí nàng tốt nên đã tìm được, trong thời gian một năm này, thực lực của nàng tăng lên sợ là còn mạnh hơn so với mười năm tu luyện ở Thiên Thăng quốc.
“Ngươi có nghe nói, trong thành Càn Tấn đang tìm kiếm một nữ tử tên là Mộ Chỉ Ly không?”
“Ta cũng có nghe nói, hình như là cái gì Thiên Thăng quốc nữa”.
“Đúng vậy, cũng không biết bọn họ làm sao lại đắc tội với Đại vương quốc Cuồng Khuynh quốc, hiện tại người của Thiên Thăng quốc ngoại trừ Mộ Chỉ Ly ra tất cả đều bị bọn họ bắt được, nghe nói trong thời gian bảy ngày nếu Mộ Chỉ Ly không xuất hiện, hắn liền đưa bọn họ giết chết hết”.
“Ha ha, Cuồng Khuynh quốc này thế nhưng tính toán thật tốt, nếu Mộ Chỉ Ly đến thì rõ ràng là phải chịu chết, nhưng nếu nàng không đến, bỏ rơi đồng đội của mình mà không để ý, thanh danh của nàng cũng trở nên tồi tệ”.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghe thấy tên của mình trong miệng người khác cũng sửng sốt, còn nghi hoặc có phải hay không có người cùng tên với mình, bất quá nghe được lời nói tiếp theo cũng làm cho sắc mặt của nàng tái nhợt hẳn lên.
Đối với ba chữ Cuồng Khuynh quốc, nàng không lấy gì làm lạ, lúc trước khi giết Hoàng Húc Lỗi nàng đã nghe nói đến vương quốc này, chỉ là đã lâu không có tin tức gì nay lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa bọn họ còn bắt được đám Cao đại ca!
Mộ Chỉ Ly chặn đường hai người kia lại, hỏi: “Những điều các ngươi nói là sự thật?”
Hai người này nguyên bản đột nhiên bị người khác chặn đường lại cũng không vui, bất quá nhìn thấy trước mặt là một mỹ nhân yểu điệu lại không để ý nữa.
“Đúng vậy, chuyện này có rất nhiều người biết đều nói vậy, không tin ngươi đi vào trong thành hỏi thăm một chút sẽ biết được ngay.”
Nghe vậy, sau khi hướng tới bọn họ nói câu cảm tạ, thân hình Mộ Chỉ Ly hóa thành một đạo khói nhẹ biến mất ngay trước mặt bọn họ. Nàng muốn đi xác minh xem sự việc này đến tột cùng có phải sự thật hay không, tuy rằng trong lòng đã thừa nhận đây là sự thật.
Đi trong thành Lạc Hoa, Mộ Chỉ Ly tìm một quán trà ngồi xuống phẩm trà, hy vọng ở trong này có thể nghe được tin tức nàng muốn biết. Dù sao nếu chính nàng tự chạy đến hỏi người ta, thực dễ dàng làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ.
Hiện tại nàng cũng không rõ ràng thực lực của bên Cuồng Khuynh quốc đến tột cùng là như thế nào, nếu nàng tùy tiện chạy tới thì rất có thể không giúp đỡ được gì cho bọn Cao đại ca, nếu còn có thời gian bảy ngày, nàng cũng nên tìm hiểu kỹ càng một lượt, đây gọi là biết người biết mình bách chiến bách thắng.
Chuyện tiếp theo quả thật cũng không làm cho Mộ Chỉ Ly thất vọng, rất nhanh đã nghe thấy có người nói đến chuyện này, dù sao ở đại lục Thiên Huyền, đề tài câu chuyện vốn đã ít, thế nhưng Cuồng Khuynh quốc làm việc kiêu ngạo như vậy, nghĩ muốn cho người ta không bàn tán cũng không thể được.
“Ngươi nói Mộ Chỉ Ly kia có đi không?”
“Ta đoán chừng chắc sẽ không đi, người của Cuồng Khuynh quốc có chừng hai mươi mốt người, một nữ nhân như nàng làm sao có thể đối phó được? Đi cũng là đi chịu chết.”
“Kia cũng thật là, nghe nói thực lực của người mạnh nhất Cuồng Khuynh quốc đã là Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh! Chỉ kém nửa bước nữa là bước vào Sự Phân Cực Cảnh!”
“Thực lực đúng là mạnh như vậy sao? Trong Đại vương quốc bình thường cũng không có mấy người có thể đạt đến cảnh giới như vậy đâu!”
“Đúng vậy, nếu không có cường giả bậc này trấn giữ, bọn họ cũng sẽ không làm việc kiêu ngạo như vậy.”
…………………….
Nghe người sát vách bên cạnh bàn tán, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng buông xuống, Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh? Nếu là trước khi nàng nhận truyền thừa thì sẽ có chút khó khăn, chỉ là so với hiện tại đối với nàng căn bản không tính là cái gì!
Khóe miệng giương lên một độ cong, tính toán của Cuồng Khuynh quốc sợ là đã sai lầm rồi!
Thành Càn Tấn.
“Đại ca, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, Mộ Chỉ Ly kia còn chưa đến, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trên mặt Lưu Khoa lộ vẻ lo lắng, ngẩng đầu lên hỏi Triệu Khải bên cạnh.
Nghe vậy, Triệu Khải nhíu mày: “Đến buổi trưa liền giết trước một người, ta thật ra rất muốn nhìn xem nàng có thể nhẫn tâm chịu được hay không!”
“Được!”
Mãi cho đến giữa trưa, thân ảnh Mộ Chỉ Ly vẫn chưa xuất hiện, Triệu Khải cũng không khỏi lên tiếng nói: “Mộ Chỉ Ly này thật đúng là nhát gan như chuột nhắt, nếu nàng không đến, liền bắt trước một người chặt đầu đi”.
Vừa nói xong thì hướng đến Lưu Khoa sai bảo một cái, ngay lập tức Lưu Khoa ngầm hiểu liền cầm đại đao đi đến trước mặt đám Hiên Viên Dật, quan sát một lát rồi đi tới trước mặt Cao Chính Thanh: “Hôm nay trước hết giết ngươi đi, chỉ cần nàng không đến, cứ một ngày ta lại giết một người, cho đến khi giết sạch mới thôi!”
“Ta nhổ vào, các ngươi mới là bọn chuột nhắt nhát gan, chỉ biết dùng phương thức đê tiện này, có giỏi thì một đấu một đi!” Cao Chính Thanh tức giận nói, chết kiểu này thật sự rất nghẹn khuất.
Lưu Khoa không đề phòng, nước miếng của Cao Chính Thanh bay thẳng vào mặt hắn, trong lúc nhất thời, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi: “Ngươi muốn chết!” Vừa nói xong, trường đao đã hướng tới ngực Cao Chính Thanh chém tới, hiển nhiên là muốn đem Cao Chính Thanh giải quyết hoàn toàn.
Cao Chính Thanh cũng nhắm hai mắt lại, hôm nay hắn phải buông tay tại đây, đám Hiên Viên Dật cũng quay đầu đi, hai tay nắm chặt nắm đấm, lúc này, bọn họ đúng là bất lực như vậy.
Nhưng mà ngay sau đó, một trận âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Đau đớn như đã đoán trước không có truyền đến, Cao Chính Thanh nghi hoặc mở mắt, liền nhìn thấy một mạt màu trắng thuần khiết xuất hiện trước mặt mình.
“Chỉ Ly?” Trong giọng nói mang theo một tia vui mừng, Cao Chính Thanh lên tiếng nói, bất quá vui mừng này cũng biến mất ngay sau đó: “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi đúng ra không nên tới mới phải!”
Nghe được lời Cao Chính Thanh nói, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng ấm áp, từ lời nói của hắn biết hắn lo lắng cho mình, trong lòng cũng được an ủi, nói: “Cao đại ca, yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Lưu Khoa nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc trước mặt cũng sửng sốt, sau khi có phản ứng lại liền nói: “Ngươi chính là Mộ Chỉ Ly?”
“Các ngươi không phải vẫn luôn tìm ta sao? Ta đã đến rồi đây.” Từng chữ từng chữ từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng cũng không có chút lo lắng.
Thấy Mộ Chỉ Ly tới rồi, Triệu Khải cũng đứng dậy: “Đợi ngươi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến rồi. Đúng lúc, hôm nay liền đưa các ngươi cùng nhau xuống suối vàng!”
Mộ Chỉ Ly mỉm cười: “Chỉ bằng ngươi, cũng có tư cách nói lời này?” Không chút kiêng kỵ khí thế cường hãn của Triệu Khải đang lan tỏa, Mộ Chỉ Ly đem dây trói của đám Cao Chính Thanh nới ra.
Tất cả những người ngăn cản nàng đều bị nàng trực tiếp đánh bay ra ngoài, một đám cao thủ Cực Thành Cảnh kia giống như bã đậu bình thường, một chưởng thoải mái của Mộ Chỉ Ly đã làm cho bọn họ mất đi sức lực.