“Chúa công lời ấy không sai!” Từ Thứ ở một bên còn nói thêm.
“Sao không sai?” Trương Phi nhìn hắn hỏi.
“Ha ha, . . .” Từ Thứ cười không đáp, cho dù người sáng suốt cũng biết, có mấy lời tuyệt đối không thể nói rõ!
“Được rồi! Ta có thể đồng ý!” Trương Vệ suy tính một lần, nói.
“Tốt, Trương tướng quân quả nhiên rộng lượng!” Lưu Bị vui mừng, cầm chén rượu, nhìn Trương Vệ mời một ly!
“Ai giúp ta đi tới Uyển Thành truyền lệnh?” Trương Vệ trầm giọng hỏi, tuy rằng hắn đã đáp ứng, nhưng tâm tình của hắn vẫn không tốt hơn chút nào!
“Lão phu đi!” Hoàng Trung làm việc luôn luôn phụ trách, luôn đảm bảo!
“Đại ca, ca đến cùng là có ý gì?” Trương Phi nhìn Hoàng Trung dẫn Trương Vệ đi ra khỏi đại trướng xong, vội vàng nhìn Lưu Bị hỏi.
“Ha ha, Dực Đức, tại sao ngươi không hỏi Thiện Phúc tiên sinh? Hắn là nhất định biết rõ!” Quả thật đây chính là một lần khó có được, Lưu Bị lập tức bán chỗ hấp dẫn cho Từ Thứ!
“Ý của chúa công chính là khiến cho Trương Vệ cảm thấy có một chút cơ hội mà thôi!” Từ Thứ nói: “Vốn, Khoái Lương tiên sinh làm mặt đen, dùng tánh mạng uy hiếp Trương Vệ, khiến cho hắn mệnh lệnh mười vạn quân Hán Trung làm quân tiên phong cho quân ta, mười vạn quân Hán Trung, cơ hồ gần như là tiền vốn của Trương Lỗ, Trương Vệ không dám gặp bất lợi? Cho nên, bề ngoài hắn không nói, trong lòng tất nhiên đã nảy sinh ý định chết, bởi như vậy, quân Hán Trung trú đóng ở Uyển Thành, chúng ta lại không dám đơn giản đi vòng qua. Nếu như đường lui bị chặn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Chúng ta đánh hạ tòa thành này trước không được sao?” Trương Phi nói.
“Ha ha, Uyển Thành là thành kiên cố, chỉ riêng tường thành đã cao chừng sáu trượng, bên trong nội thành còn có đại quân mười vạn. Binh pháp Tôn Tử có nói: binh lực gấp đôi thì tấn công, binh lực ngang bằng thì vây; mà binh lực của chúng ta chỉ là tương đối, cho nên, chúng ta khó có thể phá được Uyển Thành! Thậm chí có thể nói, chỉ cần quân Hán Trung hạ quyết tâm tử thủ, chúng ta căn bản không thể đánh chiếm được! Huống chi trước khi Trương Vệ bị ta cùng với Hoàng lão tướng quân bắt, hắn từng hạ lệnh, hắn không trở về thành, cửa thành Uyển Thành không được mở ra! Bởi như vậy, muốn dùng kế cũng cực kỳ khó khăn!”
“Cho nên, chúa công đồng ý cho Trương Vệ để lại năm vạn đại quân trấn thủ Uyển Thành, lại cho Trương Vệ chỉ huy năm vạn đại quân cùng tiến quân với chúng ta, bởi như vậy, cũng tương đương với việc giao đường lui của chúng ta cho quân Hán Trung của hắn, dùng điều này làm vật thế chấp tính mạng của Trương Vệ! Cũng làm cho Trương Vệ có thể yên tâm, không hề nảy sinh ý định chết!”
“Người kia cái đó giá trị chúng ta nhiều người như vậy mệnh?” Trương Phi nghe xong Từ Thứ phân tích, la lên.
“Trương tướng quân chớ sốt ruột!” Từ Thứ nói tiếp: “Tuy rằng Trương Vệ chỉ huy năm vạn đại quân theo chúng ta tiến lên, quân ta có mười vạn, gấp đôi hắn. Hơn nữa chúng ta còn có Hoàng lão tướng quân với Trương tướng quân, hai mãnh tướng, năm vạn của đại quân Trương Vệ phải nghe chúng ta an bài! Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần đưa tin cho Uyển Thành, nói chúng ta chiến sự bất lợi, Trương Vệ lệnh cho bọn chúng nhanh chóng đến giúp, bởi như vậy, bên trong Uyển Thành không còn binh lực, chúng ta có thể đơn giản mà chiếm được thành!”
“Thiện tiên sinh chờ một chút” Trương Phi sờ lên đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiên sinh cho người giả mượn quân lệnh của Trương Vệ, động viên binh lực Uyển Thành, nhưng bởi như vậy, tới khi bọn hắn hội hợp cùng Trương Vệ, há không phải binh lực của bọn hắn cũng giống như của chúng ta, vậy lúc đó chúng ta phải làm gì?”
“Trương tướng quân cũng biết sử dụng đầu óc, thật đáng mừng!” Từ Thứ giễu cợt Trương Phi, khiến cho hắn đỏ mặt lên!
“Thôi được rồi, tiên sinh hãy nói một chút, đến cùng chúng ta phải làm gì?” Trương Phi la lên.
“Ha ha, Trương tướng quân, ngươi đã quên, không phải ta đã nói, binh lực bọn chúng vừa ra, chúng ta lập tức cướp lấy Uyển Thành, bởi như vậy, chính đường lui của bọn chúng bị chặn, bọn chúng còn dám có hành động gì?”
“Vậy người của chúng ta đều ở cùng với người Trương Vệ, sao có thể để cho bọn chúng không chú ý, đến cướp lấy Uyển Thành?” Trương Phi lại hỏi.
“Ai!” Từ Thứ vỗ ót, nói: “Ta còn tưởng rằng Trương tướng quân sẽ sử dụng đầu óc, thì ra chỉ vô ích mà thôi!”
“Sao. . . ?” Trương Phi nghe xong lời này của Từ Thứ, hắn giơ nắm đấm lên trước mặt Từ Thứ!
“Dễ nói, dễ nói” Từ Thứ nhìn nắm đấm của Trương Phi to như bình bát ( chén ăn của sư ), lập tức hắn thay bằng một khuôn mặt tươi cười, nói: “Kỳ thật rất đơn giản, chúng ta có thể đưa tin cho Lưu Kinh Châu, khiến cho Lưu Kinh Châu phái người tới đánh chiếm Uyển Thành!”
“Thế nhưng, nếu như Trương Vệ hạ lệnh, khiến cho quân coi giữ Uyển Thành vô luận tình huống như thế nào cũng không được xuất binh thì sao?” Khoái Lương hỏi.
“Ha ha, Trương Vệ chính là thân đệ đệ của Trương Lỗ, tình nghĩa vô cùng, cho dù Trương Vệ để lại quân lệnh đó, tướng lĩnh trấn thủ cũng không dám để cho hắn gặp nguy hiểm, nếu không, thấy Trương Vệ gặp nguy không cứu, tánh mạng hắn chẳng phải khó bảo toàn sao?” Từ Thứ đáp.
“Thì ra là thế, đại ca, thì ra đại ca lại nghĩ ra diệu kế như thế, thật đúng khiến cho lão Trương ta suýt chút nữa không hiểu!” Trương Phi nghe xong Từ Thứ giảng giải, cảm thán nói.
“Cái này. . . Ta. . .” Lưu Bị xấu hổ vạn phần, nào hắn có nghĩ ra nhiều như vậy? Vừa rồi nghe Từ Thứ giảng giải, hắn cũng như lọt vào trong sương mù. Hắn vốn chỉ nhìn ra trong mắt Trương Vệ có ý tứ dứt khoát, cho nên, đưa ra một kế sách hòa hoãn, khiến cho hai bên đều có thể tiếp nhận, nhưng Từ Thứ lại căn cứ vào điều này chế ra một kế sách, thật sự khiến cho hắn không thể ngờ!
“Kỳ thật, ta cũng thật không nghĩ nhiều như vậy. Phần sau hoàn toàn là kế sách của Thiện Phúc tiên sinh mới đúng!” Lưu Bị có một ưu điểm, hắn tuyệt đối không bao giờ chiếm công lao của thuộc hạ!
“Bất kể là kế sách của ai, dù sao đối với chúng ta mà nói, đều có chỗ tốt!” Vốn Khoái Lương nghe xong Từ Thứ giải thích, đã nảy sinh ý tưởng thu hồi binh quyền, thu thập Lưu Bị, nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn của Lưu Bị, mới nhớ tới, chính mình trước kia kết giao cùng hắn mấy lần, cũng không nhìn ra Lưu Bị có bản lãnh gì! Hơn nữa, nếu hắn có trí lực bực này, còn có thể liên tiếp thất bại sao? Lúc này Khoái Lương mới buông tha ý nghĩ này, nhưng hắn càng cảm thấy hứng thú đối với Từ Thứ. Hắn quyết định hắn nhất định phải đoạt được Từ Thứ từ trong tay Lưu Bị, một kẻ vốn không có tiền đồ!
Không lâu sau, Hoàng Trung cùng Trương Vệ đã trở về, bọn họ đến dưới thành Uyển Thành dạo qua một vòng, truyền quân lệnh, quân Hán Trung lập tức phái ra năm vạn binh mã hộ tống quân Kinh Châu cùng giao chiến! Vì vậy, quân Kinh Châu cùng quân Hán Trung cũng không nảy sinh một trận đại chiến theo như suy nghĩ của Hứa Thành, mà cùng nhau tiến quân về hướng Lạc Dương! Ở trước mặt bọn chúng, có hai con đường, mà trên hai con đường này, chỉ lần lượt có hai thành nhỏ ngăn bọn chúng! Lạc Dương, tựa hồ có chút nguy hiểm!
********************************************
Mà trong khi đại quân Lưu Bị đang tiến về phía Lạc Dương, ở một chiến tuyến khác, đại chiến lại đã sớm bộc phát! Chỗ đó chính là —— Huỳnh Dương!
Tào Tháo nghe nói Hứa Thành Tiến quân Ung Châu xong, lập tức triệu tập các lộ binh mã thủ hạ, để lại Tào Nhân trấn thủ Nhữ Nam, Xa Trụ thủ thành Từ Châu, Nhạc Tiến thủ Đan Dương, Hạ Hầu Uyên mang kỵ binh đóng quân ở khu vực Hoài Âm, lại lưu Tang Bá trấn thủ Thanh Châu, sau đó Tào Tháo, tự mình dẫn đại quân ba mươi vạn, dùng Hạ Hầu Đôn làm tiên phong, mang theo mấy tướng Quan Vũ, Hứa Chử, Tào Hồng, Tào Thuần, Vu Cấm, Lý Điển, Lưu Duyên, Biện Hỉ, Khổng Tú, Thái Dương, Mao Giới, cùng với các mưu sĩ Quách Gia, Trình Dục, Lưu Diệp, Tuân Du, Lữ Kiền, còn có, con trai trưởng Tào Ngang, cháu trai Tào An Dân, Tào Hưu, Tào Chân, Hạ Hầu Bá, Hạ Hầu Thượng, trùng trùng điệp điệp, hùng hổ mà thẳng tiến tấn công Huỳnh Dương!