Tịch Tích Chi nghe được động tĩnh, nhanh chóng bò từ đáy giường ra. Mộtthân ảo não, tựa như một con chồn cố ý nhuộm thành màu xám tro.
“Ngươi muốn chạy trốn?” Tuy là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại mang theo mấy phần khẳng định.
Không có suy nghĩ bối rối khi bị vạch trần, Tịch Tích Chi nhảy lên bàn, liếm liếm nước trong ly trà, giải khát.
“Tốt nhất ngươi bỏ suy nghĩ đó đi, ngươi là sủng vật của trẫm, không cósự cho phép của trẫm, cả đời này cũng chỉ có thể sống ở bên cạnh trẫm.Nếu ngươi muốn chạy trốn, trẫm liền chặt đứt hai chân của ngươi.”
Tịch Tích Chi không có một chút nghi ngờ độ chân thật của những lời này, người đến lột ra người cũng làm được, sẽ đặt vào mắt chuyện chặt đứtchân ư?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tịch Tích Chi liền nhìn chằm chằm hai tay của An Hoằng Hàn, kêu lên hai tiếng chít chít.
Đã lâu chưa thấy qua hình chồn của Tịch Tích Chi, vừa nghe nàng kêu lên, An Hoằng Hàn lại có chút không quen.
“Nhìn tay trẫm làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm tự mình ra taylột da Ngô Kiến Phong?” Hình như hắn còn chưa có rãnh rỗi như vậy, trong địa lao cũng không phải là không có ngục tốt, hắn cần gì phải tự mìnhdính đầy máu tanh? Chỉ là, tối hôm qua hắn đúng là ở trong địa lao mộtđêm, nhìn tận mắt da trên thân thể Ngô Kiến Phong từ từ lột xuống. Nghetiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Ngô Kiến Phong, An Hoằng Hàn có mộtloại khoái cảm trả thù.
Hàng năm ngục tốt tiếp xúc với phạm nhân, thủ pháp thi hình rất nhuầnnhuyễn, cho đến một khắc cuối cùng da được lột xuống, Ngô Kiến Phong vìchảy máu quá nhiều mà chết.
Sau đó An Hoằng Hàn lại đi một phòng giam khác, nhìn An Vân Y một hồi.
An Vân Y là bị ngự lâm quân lôi ra từ trong chăn vào lúc nửa đêm, chỉ mặc một cái áo mỏng, hoang mang sợ hãi kêu loạn.
Mới vừa rồi khi lâm triều, An Hoằng Hàn liền thương nghị với bọn họ nênxử trí An Vân Y thế nào? An Vân Y một khi phạm tội, chuyện hòa thânkhông thể phái nàng ta đi. Hoang đường nhất chính là, trên triều đìnhchậm chí có người muốn cho Tịch Tích Chi thay thế nàng ta, đi hòa thânvới Huy Anh quốc, lúc ấy An Hoằng Hàn liền giáng quan viên kia xuống bacấp, sau đó lập tức không ai dám có chủ ý này rồi.
Nghe thấy không phải An Hoằng Hàn tự tay lột da, Tịch Tích Chi thở ra một hơi, tâm tình từ từ buông lỏng.
Vừa muốn nằm ở trên bàn, hai bàn tay to liền đánh về phía nàng, ôm Tịch Tích Chi vào trong ngực.
An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông trên xương sống của Tịch Tích Chi, nhíu nhíu mày, thu hồi bàn tay vừa nhìn, tất cả đều là bụi bậm.
“Đi tắm rửa cho ngươi trước, một thân mụi bậm cũng không ngại bẩn.” Ôm Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn đứng dậy đi về phía bể tắm.
Cả đêm không có chợp mắt, long bào trên người An Hoằng Hàn vẫn là bộ mặc hôm qua, chưa thay mới. Sáng sớm vì không muốn trễ nãi thời gian, AnHoằng Hàn chính là mặc như vậy đi lâm triều. Hiếm khi có thời gian, vìvậy liền cởi quần áo, nâng Tịch Tích Chi lên, cùng tiến vào ao trì.
Ao trì ấm áp nhanh chóng vây quanh một người một chồn, nhiệt độ ấm áp vô cùng thoải mái.
Tịch Tích Chi lơ lửng ở trên mặt nước, chỉ lộ ra một cái đầu thở dốc.Nước nóng làm cả bộ lông nàng giãn ra, rất thoải mái, tự tại.
Chít chít….
Hưởng thụ hừ hai tiếng, Tịch Tích Chi lấy kiểu bơi chó đạp hai cái chân.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, con chồn nhỏ chuyển phương hướng bơi về phía An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn đang mệt mỏi, đã nhắm mắt lại, dựa vào bờ ao nghỉ ngơi. Cảm nhận được đầu sỏ khiến cho dòng nước bồng bềnh đang đến gần mình, không khỏi mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, giờ phút này không có phòng bị, không có xa cách, An Hoằng Hàn hỏi “Lại muốn biết chuyện gì?”
Người hiểu ta, chỉ có An Hoằng Hàn….
Tịch Tích Chi thật muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi An Hoằng Hàn.
“Đừng suy nghĩ gì hết, chuyện này sắp kết thúc rồi. Mấy ngày gần đây,ngươi trước hết duy trì hình chồn. Chờ trẫm xử lý xong những chuyện này, lại biến thành hình người.”
Cho dù hắn để nàng biến trở về hình người! Hiện tại nàng cũng không muốn…
Đều nói lời người đáng sợ, huôsng chi Tịch Tích Chi còn là một con chồnđặc biệt sĩ diện. Chuyện lần này đã tổn hại nghiêm trọng danh dự củanàng, sau này đi đến chỗ nào, người khác cũng biết ‘trong sạch’ của nàng đã bị phá hủy.
Vừa nghĩ tới người khoác lác vô sỉ nói muốn phụ trách đó, Tịch Tích Chithật muốn chính miệng cắt đứt cổ của hắn! Để hắn khỏi nói lung tung.
Mặc dù An Hoằng Hàn nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng vô luận hắn làm nhưthế nào, cũng không thể vãn hồi chuyện đã xảy ra. Giống như trước kiahắn đã nói, phàm là đã làm một lần, sẽ không có khả năng xóa sạch chântướng nó đã tồn tại.
Cho nên Tịch Tích Chi cũng không ôm lấy hy vọng quá lớn, tất cả thuậntheo tự nhiên thôi. Thực chất là bất đắc dĩ, nàng len lén chay trốn cònkhông được sao? Lấy tu vi bây giờ của nàng, có thể thi triển một chútthuật phòng ngự, có thể dễ dàng bay ra hoàng cung.