Rời khỏi công ty, mấy người đồng loạt lấy lý do nâng cao tình cảm, lôi léo Đới Khê cùng Lâu Kỳ Thâm đi ăn cơm.
Phúc Vườn.
Từ Lập giơ ly rượu trước mặt, nói: “Mọi người hôm nay vất vả rồi, hy vọng sau khi chính thức khởi động máy, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng.”
Sủng Thiệu ba mươi tuổi, năm tháng dường như không để lại bất kì dấu vết gì trên mặt anh ta, khuôn mặt như được nghệ thuật gia điêu khắc, mày đậm kiếm hạ, có một đôi mắt tràn ngập cơ trí, toàn thân chỉ mặc bộ đồ Tây đen đơn giản, lại tỏa ra khí chất của anh ta, tùy ý ngồi ở kia, tản ra hormone mãnh liệt.
“Đạo diễn Từ, cuộc sống sau này, mong chiếu cố nhiều hơn.”
Mọi người nâng chén.
Cơm no rượu say xong, quan hệ của mọi người càng thân thiết hơn.
Thôi Nghi Giai ợ, nói: “Anh Sùng Thiệu, tôi với anh mà nói, tại lần đầu điên nhìn thấy anh, tôi liền cảm thấy được người đàn ông này vô cùng man, không nghĩ tới, sau khi tiếp xúc, anh vậy mà lại thân thiết như vậy.”
Sùng Thiệu khoác tây trang trên tay, tay phải lắc ly rượu đỏ, nói: “Tôi đây là lần đầu tiên nghe người ta nói tôi thân thiết, trái lại là cô đó, từ yêu hậu này có phần không đúng.”
“Kia đều là fan gọi như vậy, thương cảm lão nương nhiều năm đều diễn tươi mát thoát tục, lại vẫn không đột phá được.”
Từ Lập: “Nghi Giai, cô một mực đột phá, chỉ là yêu hậu doanh cô tạo ra quá nhập lòng người, không sao, lần này cho cô oai phong lần nữa!”
“Phi! Lão nương không muốn oai phong, chỉ cần tên gia hỏa kia nguyện ý diễn nam chính chứ không phải nam phụ.”
Nói xong, vẻ mặt lại u oán nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.
“Làm sao vậy?” Vẻ mặt Mặc Khuynh Thành vô tội, giống như cô chưa làm gì sai cả?
Từ Lập đem lời nói của Thôi Nghi Giai lặp lại một lần, sau đó cười hì hì nói: “Khuynh Thành, cháu xem sức quyến rũ của cháu đi, Nghi Giai đã bị cháu mê hồn rồi, đáng tiếc a, có người cả hai bộ phim đều phải để cho cô ấy diễn kẻ bạc tình.”
Mặc Khuynh Thành sờ sờ mũi, không cho là đúng nói: “Đều là quay phim, sao có thể thỏa mãn tất cả mọi đều được, huống hồ trong hiện thực em còn là người yêu của chị.”
Thôi Nghi Giai vừa nghe xong, vui mừng mà khóc, “Chị biết mà, chị biết em yêu chị mà, chỉ là Mặc Dận kia, luôn chắn giữa chúng ta, hiện tại anh ta nhất định biết, hai chúng ta mới là chân ái!”
Mặc Khuynh Thành ôm cô ấy, thỉnh thoảng liếc nhìn Mặc Dận một cái, sau đó nói: “Không sai, hiện tại anh ấy nhất định biết rõ, chị yên tâm, anh ấy nhất định sẽ thành toàn cho chúng ta.”
Lời nói này đến chính cô còn không tin, đúng là cần theo người say rượu, khụ khụ, Mặc Dận, anh nhẫn nại một chút đi.
Trong ánh mắt sâu thẳm của Mặc Dận, vẫn nhìn hình ảnh hai người ân ái ở trước mặt, sau đó đem ly rượu một hơi uống sạch, Thôi Nghi Giai phải không, anh để cho cô ấy biết ai với Mặc Khuynh Thành mới là chân ái.
“Uống tiếp nào! Bảo bối Khuynh Thành, đừng đi!”
Từ Lập đỡ Thôi Nghi Giai say khướt, nói: “Lần sau tuyệt đối không để cho cô ấy uống rượu, mỗi lần uống đều thành ra như vậy, ngày mai tỉnh lại chắc chắn sẽ đau đầu.”
Mặc Khuynh Thành có chút lo lắng hỏi: “Nếu không để cháu đưa chị ấy về nhà đi, chị ấy ở nhà một mình, không an tâm.”
Từ Lập: “Được đấy, vậy Khuynh Thành, Nghi Giai liền nhờ cháu vậy.”
“Được.”
Mặc Khuynh Thành ôm Thôi Nghi Giai nhìn mọi người rời đi, sau đó mới cười nịnh nhìn về phía Mặc Dận.
“Dận, chúng ta về nhà thôi.”
Mặc Dận không nói một câu túm Thôi Nghi Giai, trực tiếp túm cổ áo của cô ấy xách lên, sau đó mở cửa ném vào trong.
Mặc Khuynh Thành cực kỳ tự giác mở cửa tay lái phụ ngồi xuống, liền nhìn về phía sau mặt dũng cảm cũng không dám.
Mặc Dận thần tốc khởi động xe, hướng về phía Mặc gia.
“Dận, anh nói xem hôm nay em diễn thế nào?” Mặc Khuynh Thành ý đồ phá tan an tĩnh.
“Ừ.”
Ừ là có ý gì.
Cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Vậy anh cảm thấy Lâu Ký Thâm như thế nào?”
“Ừ.”
“Cơm đêm nay ngon không?”
“Ừ.”
“Anh có muốn ăn chuối tiêu không?”
“Ừ.”
“Ưm…”
Một giây sau, Mặc Khuynh Thành liền lấy từ trong túi ra một cái chuối tiêu nhét vào trong miệng anh.
Hừ, ai kêu anh ứng phó mình, cho anh ăn vị chuối tiêu anh ghét nhất!
Mặc Dận cảm giác vị giác của anh bị kích động mạnh, vị chuối tiêu cuốn sạch tất cả cảm quan, lại vẫn chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
Mặc Dận cau mày, bất đắc dĩ nói: “Cục cưng, anh đang lái xe.”
Mặc Khuynh Thành dường như không có việc gì nói: “Em biết anh đang lái xe.” Cái đó, và ép anh ăn chuối tiêu không hề xung đột.
Mặc Dận chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Trở lại Mặc gia, Mặc Khuynh Thành trực tiếp xuống xe trở về phòng, một chút cũng không có nhớ tới Thôi Nghi Giai.
Mặc Dận chỉ có thể nhận mệnh lệnh đưa Thôi Nghi Giai vào phòng, để cho dì Trương an bài phòng cho cô ấy, sau đó trở lại phòng của Mặc Khuynh Thành.
“Cục cưng?”
Mặc Dận gọi một tiếng, không ai đáp lại.
Anh trực tiếp đi đến đầu giường, nhìn trong chăn phồng lên một khối, làm như nghi hoặc, “Chăn sao lại phồng như vậy nhỉ?”
Làm bộ muốn kéo chăn ra, lại ngay lúc đó tay đặt lên bên hông Mặc Khuynh Thành.
“Ha ha ha.”
Mặc Khuynh Thành không nhịn được cười, chỉ có thể không người quay cuồng,
Mặc Dận trực tiếp kìm trụ cô lại, cười hỏi: “Cục cưng, còn dám nháo không?”
“Rõ ràng là anh không để ý tới em trước!”
“Người nào cùng người khác thân mật.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp ngồi xuống, tóc dài toán loạn ngăn cản tầm mắt của cô, “Dận, anh làm sao có thể cố tình gây sự vậy, chị Nghi Giai là nữ mà!”
“Cho nên anh mới không trực tiếp vứt cô ấy ở đường cái.”
Mặc Khuynh Thành nghẹn lời, vì sao anh nói lại giống như đang ban ân vậy?
Mặc Dận tiếp tục nói: “Cục cưng, giải thích như vậy em hài lòng chưa?”
“Hài lòng.”
Cô còn có thể nói không hài lòng sao, nếu đổi lại, nếu Công Thủy quấn lấy anh nói thích, bản thân sẽ có phản ứng gì đây?
… Vì sao cô lại có kiểu Mặc Dận là công?
Mặc Dận nhìn trên mặt cô thiên biến vạn hóa, có cảm giác bản thân bị tính kế.
Hai mắt anh nheo lại, cúi người kề sát cái mũi của Mặc Khuynh Thành, bốn mắt nhìn nhau, bên trong toàn bộ không có chỗ trốn chạy.
Mặc Khuynh Thành mắt không động, thản nhiên nhìn anh.
Nực cười, cô lòng dạ thẳng thắn vô tư, huống hồ Công Thủy mơ ước anh rất lâu, làm cho người ta cực kì dễ dàng sinh liên tưởng, nói ra hai người đàn ông ở cũng một chỗ cũng rất dễ có tình yêu.
Hình ảnh kia, ngẫm lại liền kích động.
“Cục cưng, em nghĩ cái gì vậy?”
Tuy bốn mắt nhìn nhau, nhưng anh vậy mà không nhìn thấu suy nghĩ của cô, chính xác nhất là, cô lại đang nghĩ lung tung.
Tay Mặc Khuynh Thành trực tiếp đánh bên hông, dường như không có việc gì nói: “Suy nghĩ anh đó.”
Biết rõ không phải nói thật, tâm của anh lại không ngừng nhảy lên.
Anh từ từ ôm sát cô, thanh âm trở nên trầm thấp, “Cục cưng, em có biết những lời này có ý nghĩa gì không?”
“Ý nghĩa gì?”
Mặc Dận nhìn chăn mềm ái muội, cánh môi khẽ mở, phun ra làm như lời thề.
“Ý nghĩa là em thuộc về anh, anh thuộc về em, chúng ta vĩnh viễn không phân li.”
Mặc Khuynh Thành chọc chọc ngực của anh, ghét bỏ nói: “Chuyện như vậy giờ anh mới biết sao? Đây là ngốc nghếch.”
“Ừ, đúng vậy, anh thật sự rất ngốc.” Ngốc đến chỉ có thể yêu một người.
Mặc Khuynh Thành nhìn ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng, ở trên đầu giường, đáy mắt rõ ràng ngọt ngào, ngoài miệng lại bất đắc dĩ nói: “Ài, ngốc như vậy, xem ra chỉ có thể do em lấy hết thông minh rồi.”
“Đúng đó.”
Đêm vẫn còn dài, điều tốt đẹp thuộc về bọn họ cũng rất dài.
Sáng hôm sau.
Thôi Nghi Giai thức dậy xoa xoa huyệt thái dương, nhìn hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, sửng sốt một giây, sau đó tiếp thu cái sự thật này.
Xốc chăn lên, chân trần đi ra mở cửa phòng, dọc theo hành lang đi xuống tầng, liền nhìn thấy Mặc Khuynh Thành đang ngồi trên bàn ăn dùng điểm tâm.
Hô, không hổ là nhà của bảo bối.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bản tính cũng lộ ra.
“Bảo bối Khuynh Thành, đầu chị đau quá, em mau giúp chị xoa xoa, thật sự sắp bùng nổ rồi.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp nhìn Thôi Nghi Giai chạy đến chỗ mình, vẻ mặt đau đớn, còn không ngừng tựa lên trên người mình, thấy cô thần kinh buộc chặt.
Chị Nghi Giai, chị phải để ý tình huống chứ, không thấy Mặc Dận đang ngồi cạnh cô sao!
“Con ăn xong rồi.”
Mặc Dận như không chịu được ảnh hưởng buông thìa xuống, dùng khăn tay lau miệng, đứng dậy.
“À, anh buông! Tôi còn chưa thân thiết với bảo bối mà!”
Mặc Khuynh Thành thầm nghĩ một tiếng, quả nhiên là như thế này.
Bên ngoài bình tĩnh, che dấu ghen tỵ trong lòng.
A, quả nhiên sức quyến rũ của mình rất lớn.
Cô buồn rầu sờ sờ má mình, sau đó nhíu mày chụp tấm hình, đăng một bài lên mạng.
Weibo.
Tiểu Quý Đồng của công tử: Công tử, một ngày không gặp, người lại đẹp trai như vậy! Cũng khó trách người buồn rầu bản thân quá đẹp nhưng mà công tử yên tâm, Đại trang viên chúng tôi sẽ bảo vệ công tử thật tốt!
An ma ma của công tử: Sáng sớm đã thấy cậu phát weibo, chậc chậc chậc, quá khó khăn rồi! Cậu nói mấy năm nay ít chụp ảnh! Còn có, cậu mặc áo ngủ đơn giản vậy mà chụp ảnh, là muốn cho người khác biết được, cậu thiên sinh lệ chất, bế nguyệt tu hoa, tuấn tú lịch sự, tướng mạo như Phan An, con trai cũng đẹp, mặt như mũ ngọc… Đằng sau đã lược bỏ n thành ngữ.
Mặc Khuynh Thành thấy bình luận này, trực tiếp trả lời: Lê An An, trình độ văn chương của cậu sắp bay cao rồi, không sai không sai, về sau tuyên truyền của công ty liền giao cho cậu vậy.
Tống ma ma của công tử: An ma ma vậy mà quen biết công tử, còn đang làm ở công ty nữa? Thật hâm mộ! Công tử, tôi cũng muốn đi làm ở công ty người! Không cần tiền bạc, không cần tiền bạc, không cần tiền bạc!
Tiểu yêu tinh chạy đi đâu: Cảm thấy đoàn ma ma nhiều người đều quen biết công tử, thế này, đoàn nô tỳ có phần ghen tỵ rồi…
Thị vệ n hiệu: Nô tỳ Chân, chúng tôi cũng ghen tỵ, làm sao bây giờ, công ty lại không thiếu người, chúng tôi không cần công lao, miễn phí, chỉ cần mỗi ngày có thể gặp mặt một lần công tử, chính là hạnh phúc lớn nhất của chúng tôi.
Trái chanh không manh: Cầu chức, cầu chức, cầu chức! Công tử, người đem chúng tôi để đó không dùng bao lâu rồi!
…
Bình luận càng nhiều hơn Mặc Khuynh Thành không xem đến, mà ở trong một biệt thự khác ở Đế Đô, phát ra một tiếng quỷ khóc sói gào.
“A.”
Vừa rồi Mặc Khuynh Thành trả lời bình luận Lê An An tin tức mới nhất, chỉ là vừa đi rửa mặt, vậy mà phát hiện máy tính của mình chết mất rồi!
Nhìn hình ảnh dừng lại, tin tức 999+ nhìn không sót gì xuất hiện ở góc phải phía dưới.
“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không!”
Lê An An phát điên, cầm điện thoại lên kiểm tra tên của mình, phát hiện đầu sỏ gây lên khi đó, nội tâm tan vỡ khó có thể mở miệng.
Cuối cùng, chích rút thành một câu: “Mặc Khuynh Thành, cậu chính là khắc tinh của lão tử!”
Đồng thời, cùng phát hiện ra máy tính của mình bị chết còn có Tống Nguyệt Bạch.
Cô ấy không thể tin được nhìn máy tính, sốt ruột hét lên: “Anh cả, cứu mạng!”
Tống Phi Bạch mang theo một đống dụng cụ y học ngẩng đầu lên, thong thả đi đến phòng của cô ấy, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Nguyệt Bạch chỉ vào máy tính, ngập ngừng nói: “Máy tính, máy tính chết rồi.”
Tống Phi Bạch không cho là đúng, “Chết liền mở lại.”
“Nhưng mà, em là vì công tử mà chết máy.”
Trái tim Tống Phi Bạch nhảy dựng, mặt ngoài bình tĩnh nói: “Vậy máy tính của em thật vinh hạnh.” Có thể tử trận vì công tử.
Nói xong, xoay người bước nhanh về phía thư phòng, mở máy tính ra tìm tin tức mới nhất của Mặc Khuynh Thành.
***
Tô gia.
“Cha, anh Thụy có ở đây không?” Văn Tư Tư mặc áo dài tay quần bò dài nhu thuận hỏi.
Tô Ngạo cười nói: “Nó ở trên lầu, con trực tiếp đi lên là được.”
“Cảm ơn cha.”
Tô Ngạo nhìn Văn Tư Tư biến mất ở đầu cầu thang, thì thầm một tiếng: “Trời nóng như vậy sao lại mặc như thế nhỉ?”
Tô Thụy trên lầu, có chút thất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Sáng nay trong lúc anh ta vô tình lên weibo, nhìn thấy tin tức mới nhất kia, Mặc Khuynh Thành mặc quần áo ở nhà, lại có một loại cảm giác khí chất của cô gái nhỏ, tại phối với dòng cảm xúc của cô, làm cho anh ta cảm thấy được đáng yêu.
Tô Thụy, mày điên rồi, vậy mà lại cảm thấy Mặc Khuynh Thành đáng yêu!
Cô trước kia, giống như dần dần biến mất trong kí ức, thay thế đi chính là cô ở nhiều mặt này.
Thời điểm cô là Ngọc Diện công tử, tiêu sái mang theo thâm tình, cô đánh đàn piano, cả người tỏa ra nhu tình, thời trang của cô, thân thiết lại cổ điển, quần áo ở nhà cô…
Tóm lại rất khác, làm anh ta cảm thấy không có cách nào bỏ qua.
“Anh Thụy, anh nghĩ cái gì vậy?”
Văn Tư Tư đi đến bên cạnh Tô Thụy, quan tâm hỏi.
Tô Thụy lấy lại tinh thần, nói: “Không nghĩ gì cả, Tư Tư, sao em lại mặc nhiều như vậy?”
Văn Tư Tư giải thích nói: “Gần đây có chút phát sốt, cho nên mặc nhiều hơn một chút.”
Anh ta vừa nghe xong, quả nhiên phát hiện Văn Tư Tư có chút tái nhợt, có chút tự trách bản thân, “Tư Tư, đều là do anh, thân thể của em vốn đã yếu, anh lại không có chăm sóc hẳn hoi, hiện tại em mới sinh bệnh.”
Nụ cười trên mặt Văn Tư Tư càng thêm sâu, “Anh Thụy, không có việc gì, hiện tại em rất tốt, chỉ là…”
Cô ta muốn nói lại thôi.
Tô Thụy vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, giữa chúng ta còn có gì không thể nói nữa sao?”
Văn Tư Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khổ, “Anh Thụy, anh biết không, em thực ra vẫn mong chờ có một gia đình hoàn mỹ, bên trong có cha, có mẹ, có em, nhưng mà, toàn bộ đều bị phá hủy, Văn gia giống như không còn là nơi của em nữa, toàn bộ, đều đã biến thành thuộc gia đình của dì Đổng, mà em, chỉ là người bị bọn họ vứt bỏ.”
Tô Thụy yên lặng ôm lấy cô ta, nhẹ nhàng chụp lấy phía sau lưng cô ta, ôn nhu nói: “Tư Tư, không sao, toàn bộ đều ổn rồi.”
Văn Tư Tư nức nở, “Không, không ổn, anh Thụy, em đã không còn nhà nữa, Văn gia lạnh lẽo kia, tiếng cười bên trong đó đều đã không thuộc về em, em giống như người ngoài đến vậy, anh Thụy, anh nhanh cưới em đi, em, em thật sự không muốn ở lại cái nhà kia nữa.”
Tô Thụy do dự một hồi, nói: “Tư Tư, bây giờ chúng ta còn nhỏ, lúc này kết hôn là quá sớm rồi.”
Văn Tư Tư đẩy vòng ôm của anh ta ra, cúi đầu rầu rĩ nói: “Anh Thụy, em biết, là em quá sốt ruột, thực xin lỗi…”
Trong lòng Tô Thụy tắc lại, mà lại nói: “Tư Tư, chúng ta đính hôn đi.”
Văn Tư Tư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, “Anh Thụy, anh!”
Tô Thụy cười nói: “Tư Tư, tuy kết hôn quá sớm, nhưng đính hôn trước thì có thể, đến lúc đó em có thể ở lại Tô gia, như vậy liền không cần lo lắng trở lại Văn gia không vui vẻ nữa.”
Vui sướng trong mắt Văn Tư Tư trực tiếp tràn ra, nước mắt cảm động theo khóe mắt chảy xuống.
“Anh Thụy, cảm ơn anh.”
Dưới lầu.
“Cái gì, hai đứa muốn đính hôn?”
Văn Sương khó có thể tin nhìn hai người đang nắm tay nhau, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Tô Thụy, tựa như xác nhận lại tin tức này có chuẩn xác hay không.
Tô Thụy gật gật đầu, nói: “Chuyện trước đây của Tư Tư đã làm loạn mọi người ở Đế Đô đều biết, mẹ nghĩ lúc này chưa phải là dịp, đính hôn trước, như vậy không chỉ có thể rửa đi tin tức không hay về Tư Tư, cũng có thể mang đến hình tượng tốt cho Tô gia.”
Văn Sương nói: “Nhưng cũng không cần gấp như vậy, hai đứa mới lớn, hiện tại đính hôn có quá sớm hay không?” Mấu chốt là sau khi đính hôn muốn đổi ý cũng khó.
Tô Ngạo trực tiếp phản bác, “Văn Sương, bà biết cái gì, đính hôn sớm ngược lại cũng tốt, đối với Văn gia và Tô gia, đây là một chuyện tốt, huống hồ hai đứa cũng thật tâm yêu nhau, bà phản đối làm gì.”
Nói xong, lại nhìn Văn Tư Tư nói: “Ta sớm đã nghĩ để cho tiếng cha này trở thành hiện thực, hiện tại tốt rồi, về sau, ta có thể mỗi ngày nghe được Tư Tư gọi ta là cha rồi.”
Văn Tư Tư thẹn thùng nói: “Cha, chỉ cần người đồng ý, mỗi ngày con đều gọi người.”
“Thật ngoan, Thụy nhi, con phải đối xử tốt với Tư Tư, được rồi, chuyện này vẫn phải nói với ông nội con một tiếng, ta đi gọi điện thoại trước.”