Thật lâu không có cười thoải mái, An Hoằng Hàn cảm giác đặc biệt sảng khoái.
Mà cùng với tiếng cười, gò má đứa trẻ nóng như lửa đốt.
An Hoằng Hàn rút đi y phục mặc trên người, cũng bước vào trong nước.
Khi An Hoằng Hàn xuống nước trong nháy mắt, một đứa trẻ nhanh chóng trốn sang bên mép bờ bên cạnh.
An Hoằng Hàn tạm thời không ép buộc nàng, chỉ để lại một câu nói: “Nếukhông kì cọ được sau lưng thì chốc nữa chính mình tới đây.”
Tịch Tích Chi bực mình ở tại chỗ, uốn cánh tay, đưa ra sau lưng kì cọ.
Nhưng luôn có một vài nơi, Tịch Tích Chi kì cọ không tới. Bộ dáng thânthể này mới bất quá bảy tám tuổi, thể lực cũng không tốt lắm, Tịch TíchChi chưa kì cọ được bao lâu, liền cảm thấy cả người vô lực ghé vào bơao.
An Hoằng Hàn thấy, không để ý đứa trẻ giãy giụa, bắt được hai cái cánhtay nàng, để cho nàng ghé ngay ngắn vào bờ ao, sau đó cầm khăn lên, xoabóp lưng cho nàng.
Có lẽ do dấn thân vào làm động vật, coi như sau lưng không có lông, Tịch Tích Chi vẫn rất thích ý hưởng thụ Đế Vương phục vụ. Suy nghĩ lại baytrở lại quãng thời gian trước kia còn là một con chồn, An Hoằng Hàn sửdụng tay hắn, kỳ cọ cho nàng.
Dần dần, cảm giác mâu thuẫn trong lòng biến mất.
Ánh mắt An Hoằng Hàn lại nhìn chằm chằm chút da thịt dưới bờ vai TịchTích Chi, nơi đó một vết thương lớn cỡ bàn tay đã bắt đầu dần dần khéplại.
Có lẽ bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, khi Tịch Tích Chi tắm rửa, liền khôngnhịn được đi gặp mặt cùng Chu công. Trong cơn mơ màng, có một người bếngang nàng, sau đó bỏ nàng vào chiếc giường lớn ấm áp.
Tịch Tích Chi ngủ say như chết, bình thường ngủ đều là một mạch đến sáng, sét đánh cũng không tỉnh.
Từng tia nắng mặt trời chiếu vào, Tịch Tích Chi lười biếng ngáp dài mộtcái, cảm giác mình gối lên một vật cưng cứng. Khó trách tối hôm qua ngủthấy cổ đau nhức, thì ra là do gối đầu cứng. Lấy tay vỗ vỗ, một cảm giác chắc chắn vô cùng truyền về Tịch Tích Chi. Nhéo nhéo, rất có thịt.
“Ngươi dùng cánh tay trẫm thành gối đầu rồi hả? Nhéo có thoải mái?”
Giọng nói An hoằng Hàn vang lên.
Tịch Tích Chi sợ hãi chống nửa người lên, vội vã vươn tay tung chăn bông ra muốn chạy trốn. Khi chăn bông mở ra trong nháy mắt, khuôn mặt TịchTích Chi liền biến sắc, gương mặt đỏ bừng, rồi lập tức đắp chăn lên.
“Vì. . . . . . Vì sao ta không mặc y phục?” Dưới chăn bông, một đứa trẻ không mảnh vải che thân.
Mới sáng sớm, Tịch Tích Chi vừa thẹn thùng đỏ hết cả mặt.
An Hoằng Hàn giả bộ như không sao cả, kì thực trong lòng lại hết sức thưởng thức dáng vẻ ngây thơ của đứa trẻ.
“Chẳng lẽ ngươi quên? Hôm qua lúc ngươi tắm rửa, bất tri bất giác ngủquên mất. Nếu không phải trẫm ôm ngươi lên long sàng, chắc rằng da củangươi đều ngâm mục cả rồi.” An Hoằng Hàn vén chăn bông lên, theo mépgiường rời khỏi, đứng dậy đi ra ngoài.
Tịch Tích Chi chuyển động đầu óc, tận lực nhớ lại thời điểm tắm rửa tốihôm qua Hình như đúng như lời An Hoằng Hàn nói. . . . . .
Ít nhất trí nhớ của nàng, bị cắt đứt từ lúc ở ao tắm.
An Hoằng Hàn trước tiên vì mình sửa sang xong y phục, sau đó cầm lên bộ y phục nhỏ của Tịch Tích Chi, gọi: “Tới đây.”
Tịch Tích Chi có một lúc do dự, tránh né lui về sau.
“Chẳng lẽ chính ngươi mặc?” Một câu nói của An Hoằng Hàn thành công khiến Tịch Tích Chi ngoan ngoãn dề dàng đi tới.
An Hoằng Hàn hài lòng gật đầu, nhìn toàn thân Tịch Tích Chi trần truồngtrắng trợn đứng ở trước mặt hắn, “Nếu như ngươi có thể có khả năng họcđược tự mình mặc quần áo thì về sau cũng không cần trẫm làm thay.”
Kết quả là, mỗi khi An Hoằng Hàn mặc quần áo cho nàng, Tịch Tích Chi luôn cố gắng nhìn động tác của hắn, nghiêm túc ghi nhớ.