Cùng với bộ dáng tự cao tự đại lúc trước, tưởng như hai người.
An Hoằng Hàn cau mày, tựa hồ rất không muốn nghe được lời này. Hắn quayđầu, nhìn về phía Tịch Tích Chi, phát hiện sắc mặt của nàng không cóbiến hóa chút nào, sẵn có phần bực mình, lại có chút may mắn. Ngay cảchính hắn cũng không biết, đây là vì sao?
Nếu như bám vào quan hệ thì có thể miễn đi cái chết. Vậy thì Thái hậu cùng An Nhược Yên đã không phải bỏ mạng. . . . . .
“Kéo xuống.” An Hoằng Hàn không muốn nghe tiếng bọn họ cầu xin tha thứ nữa.
Thật ra thì Tịch Tích Chi cũng không phải không lộ vẻ gì, chỉ là khôngcó phản ứng kịp. Trong đầu nàng vẫn bị bao quanh câu nói ‘ tỷ tỷ thần là Hoa Quý Phi ’. . . . . .
Từ khi nàng bị tiến dâng cho An Hoằng Hàn, mỗi đêm An Hoằng Hàn đều ởlại điện Bàn Long qua đêm, thế cho nên Tịch Tích Chi quên mất, hắn còncó mỹ nhân trong hậu cung.
Cách hồi lâu, cho đến lúc bên tai vang lên âm thanh ‘y nha y nha’, Tịch Tích Chi mới phục hồi lại tinh thần.
“Đến đây, ta mang các ngươi trở về.” Tịch Tích Chi ngoắc hướng ba YêuTinh ra, thời gian họ hóa thành hình người cũng đủ dài rồi. Huống chicác nàng đến tiếng người đều chưa học qua, ở lại cái nơi hoàng cung ănsống nuốt tươi này lâu dài, cũng không phải một biện pháp tốt.
Một câu nói này khiến các vị đại thần lại rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Ba Vũ Cơ do tiểu cô nương này mang tới sao? Vậy rốt cuộc nàng lại có sởtrường gì? Ánh mắt các đại thần chuyển qua người bệ hạ, tóm lại tintưởng bệ hạ không có sai. Có thể để cho bệ hạ dùng ánh mắt khác đối đãitiểu cô nương này, nhất định là có bản lãnh hơn người.
Kì thực, bọn họ căn bản đều hiểu sai rồi.
An Hoằng Hàn đối với tiểu nữ hài này tốt như vậy, đơn giản vì một nguyên nhân, đứa trẻ chính là Vân chồn hóa thân. Nói cách khác, hắn yêu thương sủng vật của mình, lại cái gì sai sao?
Sủng vật, đương nhiên dùng để cưng chiều.
“Tất cả các vị giải tán đi, ngày mai lâm triều, nếu người nào dám đến muộn, trẫm không định dễ dàng tha thứ.”
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng ném một câu nói, bước nhanh rời đi cùng tiểu nữ hài.
Đông Phương Vưu Dục nhìn bóng lưng của hai người, khóe môi nở nụ cười không có ngừng quá.
“Hàn Quân, ngươi đi hỏi thăm thân phận của tiểu cô nương này.” ĐôngPhương Vưu Dục nảy sinh hứng thú rất lớn với Tịch Tích Chi, phân phóthuộc hạ của mình nói.
Tại sao vừa vặn nhìn tới, mình liền rất muốn giữ đối phương giữ ở bên người?
Sau khi đi được nửa đường, An Hoằng Hàn cho lui toàn bộ cung nữ tháigiám, dắt tay sủng vật của mình, cùng ba Yêu Tinh đi tới chỗ bãi cỏ màuxanh.
“Các ngươi nên đoán được ta là ai chứ?” Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm đôi mắt ba Yêu Tinh, ở bên trong nhìn thấy sự tin tưởng không giữ lại chútnào. Các nàng nhất định biết được, mới nguyện ý đi theo nàng rời đi rừng cây kia.
Tịch Tích Chi chậm rãi cúi đầu, nói chuyện mang theo sự áy náy, “Tối nay là do lỗi của ta, nếu không phải ta thì các ngươi cũng không có thể bịbốn tên không bằng cầm thú gì đó bắt đi.”
“Đây không phải lỗi của ngươi.” An Hoằng Hàn vỗ nhè nhẹ lên đầu vai đứa trẻ.
Ban đêm yên tĩnh, gió mát khoan khoái từng trận thổi qua, thổi bay sợitóc của bọn họ. Trong lúc không để ý, vết đỏ chính giữa trán Tịch TíchChi, khẽ chớp loé, giống như ánh sáng lóng lánh của bột huỳnh quang.Nhưng vừa vặn chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục nguyên dạng, nhanh đếnmức làm cho người ta bắt không kịp.
Chiếc khăn đen trên đầu Tịch Tích Chi không cẩn thận bị cơn gió nhẹ thổi rơi, lộ ra một mái tóc bạch kim dài, còn có hai lỗ lai xù xì lông lá.