“Ngươi đang nói gì thế! Tình Tuyết nàn——”
Lời còn chưa dứt, Bách Lý Đồ Tô đã ngang ngược hôn môi, dùng cách này ngăn cản y nói tiếp.
Có lẽ việc thuận theo để hắn tùy ý lấn chiếm đã thành thói quen, Phương Lan Sinh vừa nghĩ đã thấy bản thân mềm nhũn không còn sức ngăn cản, không thể kiềm chế xúc động trong lòng mà cuồng nhiệt hưởng ứng, đáp lại nụ hôn của hắn.
Thật lâu sau lý trí mới trở lại, để Phương Lan Sinh có khí lực đẩy Bách Lý Đồ Tô ra.
Dùng mu bàn tay không ngừng lau, Phương Lan Sinh nhìn Bách Lý Đồ Tô mặt không chút biến sắc nào, thấp giọng mắng, “Ngươi… rốt cuộc muốn làm gì, đầu gỗ!”
Bách Lý Đồ Tô thần tình túc mục nhìn thẳng Phương Lan Sinh còn bối rối hốt hoảng.
Hắn không muốn lừa mình dối người thêm nữa.
.
.
“Ta yêu ngươi.”
Trong nháy mắt, Phương Lan Sinh nghe trong đầu oanh một tiếng.
Ba chữ đơn giản, từ chính miệng Bách Lý Đồ Tô nói ra… quả thực quá mơ hồ không chân thực.
Y tức giận bóp chặt y phục hắn, rống to:”Ngươi nói láo! Đầu gỗ, Ngươi——”
“Ta yêu ngươi, Lan Sinh.”
Nhãn thần Bách Lý Đồ Tô bình thản nghiêm túc, làm Phương Lan Sinh tức giận giơ nắm đấm nhưng không cách nào hạ tay xuống được.
Có như vậy cũng làm không được, Phương Lan Sinh đúng là một kẻ nực cười.
Mới xuống núi đã quyết tâm thế nào, vậy mà chỉ vì một câu nói, nháy mắt đã quên hết sạch.
Y chán ghét bản thân, chán ghét cái tôi Phương Lan Sinh mãi mãi không quên được kẻ trước mắt.
Phương Lan Sinh so với ai đều rõ ràng nhất, y mới là người mãi mãi không quên được Bách Lý Đồ Tô, nhưng hết lần này tới lần khác đều tự lừa chính mình, không ngừng tự nhắc nhở, tuyệt đối không được chìm trong mộng tưởng. Bởi vì… giấc mộng này là sai trái.
Y thả tay, nắm đấm mở ra trở về ôm lấy gương mặt mình.
“Ta luôn muốn nói với ngươi, Lan Sinh.”
“Câm miệng… Ngươi câm miệng cho ta…”
“Không được, ta không muốn phải tự gạt mình nữa.” Bách Lý Đồ Tô siết cổ tay y, nhìn gương mặt y lệ đầy rơi, “Ngươi cũng đừng như vậy nữa, Lan Sinh.”
Bách Lý Đồ Tô luôn là như thế, chỉ một cử chỉ một câu nói cũng dễ dàng đánh động tâm tình Phương Lan Sinh.
Có lẽ là ngay từ lúc bắt đầu, mọi chuyện đã định sẵn y không thể nào thoát khỏi tay hắn. Khoảnh khắc nhìn thấy hồn phách Bách Lý Đồ Tô tiêu tán, Phương Lan Sinh không cảm thấy bi thương, mà nhiều hơn cả là nhẹ lòng.
Bởi Phương Lan Sinh không thể buông tha tình cảm của mình, nên nếu hắn không hồn phi phách tán, Phương Lan Sinh không chắc mình có trở về Cầm Xuyên, trở về thành thân cùng Tôn Nguyệt Ngôn không nữa.
Y chán ghét bản thân, cực kì chán ghét.
Một kẻ như y, cuối cùng nên được coi là kẻ thế nào…
“Đầu gỗ, xem như ta cầu xin ngươi.” Y khóc, tuyệt vọng năn nỉ, “Chốn quay về của ngươi không phải ta! Vì vậy, cầu xin ngươi, đừng vì ta mà bỏ rơi những người cần ngươi.”
Bách Lý Đồ Tô khép mắt, nhẹ nhàng ôm Phương Lan Sinh trong lồng ngực.
Ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nỉ non.
“Lan Sinh, lẽ nào ngươi lại muốn ta phải hối hận một lần nữa?”
Hắn đã mất một lần cơ hội, hắn không muốn giẫm lại vết xe đổ.
Lúc này, hắn chỉ biết, quan trọng nhất là giữ chặt người trong lòng, cùng người nọ nắm tay đến già.
Có bắt hắn chống lại toàn bộ người trên thế gian này, hắn cũng không ngại.
Chỉ cần có Phương Lan Sinh ở bên, dù phải xuống địa ngục, hắn cũng nguyện xuống cho y xem.
Phương Lan Sinh lần thứ hai rơi lệ.
Phương Lan Sinh không nghĩ được như Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh tự biết mình vĩnh viễn kém xa hắn.
Cho dù là trước đây, hay bây giờ.
Bách Lý Đồ Tô đều như vậy, xa không thể với tới.