Qua chuyện lần này, hắn phát hiện ra một khuyết điểm của Ảo Thuật Gia, đó là thiếu năng lực đối phó với các loại sinh vật oan hồn u linh. Chỉ có khống chế lửa là tạm được, trong tình huống chúng nhập vào người thì trừ tà và tịnh hóa sẽ trở thành vấn đề khó, trừ khi có ý định nướng sạch cả người lẫn quỷ.
Dĩ nhiên Klein cũng không phải hoàn toàn bó tay với vấn đề này, hắn có thể bố trí nghi thức ma pháp để hoàn thành những chuyện tương tự. Thế nhưng nó rất là phiền phức, rất dễ bại lộ thân phận, không thích hợp cho thực chiến.
Trải qua cân nhắc, hắn quyết định chọn phương pháp dùng còi đồng Azcot dụ dỗ oan hồn ra, sau đó khống chế lửa hoàn thành tịnh hóa.
Nhưng mức độ sát thương của cách này cũng không cao, nếu như gặp phải oan hồn lợi hại hơn thì chắc sẽ không giải quyết được.
Mình còn thiếu vật phẩm hoặc bùa chú để đối phó các loại sinh vật tử linh, nếu có vật phẩm phong ấn ‘Thánh huy mặt trời biến dị 3-0782’ thì tốt biết bao… Mạch suy nghĩ của Klein có hơi bay xa.
Adol như bỗng chốc nhớ lại được ký ức bị thiếu, sắc mặt lại lần nữa trắng bệch, run rẩy trả lời:
“Không, tôi không muốn đi! Tôi không bao giờ đến đó nữa!”
“Tốt lắm.” Klein mỉm cười tán dương một câu.
Adol thấy hắn không chút sợ hãi, vô thức hỏi một câu: “Tôi kể nhiều như vậy mà anh không sợ sao?”
Klein chậm rãi đứng thẳng dậy, thôi không dựa tường nữa, giọng điệu ung dung nói: “Với một thám tử thì chỉ khi có chứng cứ xác thực bằng không thà rằng không tin.”
Nói xong hắn mở cửa đi ra ngoài, trong lòng do dự có nên tiếp xúc với Linh Giáo Đoàn hay không, dù sao chuyện này có khả năng liên quan đến thân thế bí ẩn của thầy Azcot.
Adol ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của vị thám tử tư trước mặt. Một hồi lâu cậu ta mới phát hiện trong nhà vệ sinh trừ mình ra thì không còn ai nữa cả, mà ánh trăng mờ tối bên ngoài chiếu vào trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo, như có sinh vật vô hình đang ẩn nấp nhìn chăm chú vào mình.
Cậu ta đột nhiên rùng mình, vội vàng gọi theo:
“Chờ tôi với!”
Trong lúc gọi Adol vừa nhanh chân chạy ra khỏi nhà vệ sinh, theo sát phía sau Klein.
Còn biết lo biết sợ, vẫn cứu được… Klein lẩm bẩm, đút hai tay vào túi quần.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Stuart cũng chưa có phát hiện Adol đã chuyển biến tốt, vẫn còn bị câu chuyện ma do mình tưởng tượng dọa sợ mặt mũi đầy vẻ nghiêm trọng, không dám đi lung tung.
Đợi đến khi Adol ngủ lại, Klein lấy ra một đồng penny, để nó xoay tròn qua lại trên những ngón tay.
Đến gần 2 giờ 50 phút, hắn tung lên rồi vững vàng tóm lấy, sau đó đứng dậy nói khẽ với Stuart: “Tôi ra ban công hút thuốc.”
“Nhanh một chút.” Stuart có chút căng thẳng dặn dò.
Klein mặc áo khoác của mình vào, chậm rãi đi ra ngoài, đi đến ban công ở cuối hành lang, giấu người vào trong bóng tối. Sau đó hắn lôi ra một người giấy được cắt khá vụng về.
Phạch!
Klein phẩy mạnh cổ tay, giũ tờ giấy phát ra tiếng phạch phạch, giũ đến khi nó lớn lên hóa thành hình người.
Người giấy và Klein có cùng chiều cao, khuôn mặt giống hệt, quần áo y chang. Nhìn từ xa thì như là một bức tượng sáp được chế tạo tinh tế.
Đây là một trong những ứng dụng của thuật ‘Người giấy thế thân’.
Tiếp đó Klein ngưng tụ tinh thần, nắm tay phải lại đấm nhẹ lên người một cái.
Chỉ phút chốc người giả trở nên có sức sống, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc đang cháy đỏ, mùi khói thuốc lan tỏa xung quanh.
“Dựa vào người giả thì ảo ảnh này có thể duy trì nửa tiếng… Đúng là Ảo Thuật Gia!” Klein đeo găng tay, vịn lan can nhảy khỏi ban công, tránh né nhân viên bảo vệ tuần tra.
… …
Bên ngoài nghĩa trang Green, một chỗ yên lặng trong rừng cây.
Klein nấp trong tán cây, quan sát bãi đất trống rộng rãi cách đó không xa.
Bên cạnh hắn là lá của cây thường xanh và những cành cây màu nâu, nhưng bên ngoài của chúng đều đã bị phủ lên một lớp bụi xám trắng.
Trong tầm mắt Klein có 7 8 nam nữ thiếu niên mặc áo choàng dài màu đen đang vây quanh một xác chết, nhảy một vũ điệu kỳ quái có chút giật giật lại có chút cuồng loạn.
Vũ điệu có tiết tấu sôi động, dường như còn mang theo cảm giác thần bí.
Các cô gái thì vung vẩy mái tóc dài, các chàng trai thì quỳ xuống múa may đôi tay, những hình ảnh này thấp thoáng có mối liên hệ kỳ diệu với hoàn cảnh xung quanh.
Đó là nhịp điệu tự nhiên.
Bọn họ nhảy được 3 4 phút thì tất cả mọi sự vật trong phạm vi 10m đều nhiễm phải một khí chất phóng túng hoang dại, bầu không khí dần trở nên tà dị đồng thời xen lẫn chút thần thánh.
Đúng là ‘Linh Vũ’… Dù là người bình thường cũng có thể tham gia vào nghi thức ma pháp… Klein dời tầm mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng đen cạnh bên thi thể đang miệt mài đọc chú văn.
Vừa nãy chính là gã ta hướng dẫn cho mấy nam nữ thiếu niên đó cách nhảy ‘Linh Vũ’.
Chắc là thành viên Linh Giáo Đoàn, có tỷ lệ cao là người phi phàm… Klein khẽ gật đầu, dự định sẽ đứng ngoài quan sát xem đối phương cử hành nghi thức Phục Sinh như thế nào.
Lúc này vũ điệu tiến vào cao trào, người đàn ông áo choàng đen trưởng thành ngẩng đầu, gỡ mái tóc giả xuống, lộ ra mấy hình xăm quỷ dị trên cái đầu trọc lốc.
Hai tay gã giơ lên, gào to:
“Tử Thần!”
“Tử Thần tôn kính!”
“Sắp trở về!”
Sau khi gã gào xong thì điệu nhảy cũng chấm dứt, 7 8 thiếu niên kia đứng về một phía, vẻ mặt mơ màng, vừa mong đợi, vừa phấn khích, vừa sợ sệt.
Ngay sau đó người đàn ông áo choàng đen cúi người mở chiếc lồng sắt cạnh chân, từ bên trong ôm ra một vật tròn tròn màu đen.
Klein nheo mắt nhìn kỹ thì thấy đó là một con mèo đen mắt xanh.
Vậy, vậy cũng được? Hắn khá sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến các loại truyền thuyết dân gian liên quan đến mèo đen. Ví dụ, mèo đen là tượng trưng của sự tà ác, tượng trưng cho sứ giả địa ngục, sau khi mèo đen nhảy qua xác chết thì xác chết sẽ bật dậy.
Đây là lần đầu Klein thấy có người sử dụng phương pháp tương tự vào trong nghi thức.
Người đàn ông áo choàng đen bước lên một bước, ghìm con mèo đen đang giãy dụa dữ dội lại sau đó ném nó về phía xác chết.
Méoooo!
Con mèo toàn thân đen tuyền xù lông, kêu to một tiếng, nhảy qua xác chết.
Giờ phút này Klein cảm thấy mình hiểu được tiếng mèo, hắn tin chắc nó đang nói ba chữ:
“ĐMM!”