“Còn có mặt mũi trở về gặp những người khác sao? Tôi mà là các người, trực tiếp cắt cổ tự sát rồi.”
“Trừng tôi cũng vô dụng, lời thật lòng chính là lời thật lòng.”
…
Toàn thân hai người tản ra tức giận, Bali không tồi, lý trí còn có thể có chút áp lực, nhưng Bonnie hoàn toàn đã bị phẫn nộ khống chế, chiêu thức trên tay cũng đã hoàn toàn toán loạn, toàn bộ đều dựa theo bản năng mà công kích.
Cho dù trong lòng anh ta rất rõ, mỗi một câu của Mặc Giác đều là sự thật, nhưng anh ta rất ít thất bại lại bị chân tướng vạch ngay trước mắt, bừng tỉnh một cái vô tình đánh thẳng anh ta vào địa ngục.
Tôi phải giết anh ta, giết anh ta, giết anh ta!
Đây là câu nói duy nhất trong đầu anh ta, anh ta không quan tâm sau này mình sống hay chết, anh ta cũng biết rõ thân thủ của Bali, chỉ cần Mặc Khuynh Thành không ra tay, anh ta cho dù đánh không lại Mặc Giác, cũng có thể toàn thân mà lui, mà bản thân…
Đáy mắt hiện lên tàn nhẫn nhìn chằm chằm Mặc Giác, cho dù anh ta chết cũng phải kéo anh chết cùng.
Chiêu thức lại một lần nữa hung mãnh trở lại.
“Bonnie, bình tĩnh một chút!”
Bali không hổ là người phối hợp cùng anh ta một thời gian, cực kỳ rõ ràng liền nhìn ra suy nghĩ của anh ta, lại nhìn Mặc Khuynh Thành vẫn đứng một chỗ nhìn bọn họ đánh nhau, bọn họ hôm nay, chẳng lẽ thật sự chôn vùi ở trong này?
“Yên tâm, tôi là công dân tốt bụng, sẽ không làm ra chuyện gì cực ác với các người đâu.”
Mặc Giác như là nhìn được suy nghĩ của anh ta, mở miệng nói.
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành rung rung, nói đạo mạo như vậy, anh hai, anh không biết mặt đỏ sao?
“A, đừng nói chuyện quá dễ nghe như vậy, nếu anh thật đúng là công dân tốt, thân thủ làm sao có thể tốt hơn hai bọn tôi đã trải qua huấn luyện sinh tử được.”
Không sai!
Bali lập tức khôi phục tốc độ ban đầu, cũng bị Mặc Giác biết thành mất đi năng lực phán quyết, Mặc Giác có thể đối đầu với hai người bọn họ lại không mất chút sức lực nào, làm sao có thể là công dân tốt theo như lời anh nói được?
Mặc Giác thừa dịp nhún vai cái, nói thật cũng không ai tin, ài, đáng thương cho “Công dân tốt” như anh mà!
“Anh hai, gió lớn rồi.”
Động tác trên tay Mặc Giác vốn ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục.
Em gái lạnh rồi, nhanh chóng giải quyết rồi về nhà.
Năm giây sau.
Mặt hai người tỏ vẻ kinh ngạc đã bị trói lại ném xuống đất.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, Mặc Giác dùng toàn lực liền có thể giải quyết hết được hai người bọn họ.
Vỗ vỗ tay, Mặc Giác hài lòng nhìn thành quả của mình, tầm mắt rơi vào trên người Mặc Khuynh Thành, vô thanh tranh công.
“Anh dẫn theo.”
Nói xong, nhấc chân đi về phía biệt thự.
Cái gì?
Không thể tin được nhìn hai người trên mặt đất, lại nhìn hai tay trắng trẻo của mình, nhận mệnh đem hai người trói chặt biến thành trói nửa người.
“Các người theo sát đi!”
Túm hai sợi dây tiến về phía trước, miệng còn không ngừng nói thầm: “Quả thực là phiền toái, cũng không biết phải đuổi bao lâu mới có thể nhìn thấy em gái đây.”
Hai người bị túm mắt nhìn thẳng giật giật, bọn họ còn chưa oán gì đây!
Có lẽ bởi vì trời mưa, dọc theo đường đi trái lại không có ai, cũng khiến cho tâm bọn họ trực tiếp chìm vào đáy cốc.
“Chú Trương, em gái đâu rồi?”
Chú Trương như là không nhìn thấy hai người bị trói phía sau, thản nhiên nói: “Tiểu thư lên lầu thay quần áo rồi, dì Trương đang ở trong bếp nấu canh gừng cho tiểu thư.”Dừng lại một chút, rồi nói: “Cậu hai, cậu cũng nhanh đi thay đồ đi, xong rồi xuống uống canh gừng.”
“Được.”
Đưa dây thừng trong tay cho ông, “Chú Trương, trông chừng hai người này.”
“Vâng ạ.”
Bali cùng Bonnie liếc nhau, người đàn ông trước mắt này cảm thấy không có thân thủ gì, bọn họ có phải có khả năng…
Nhưng mà ý nghĩ trong lòng này còn chưa kịp thử, đã bị một đôi tay đánh cho trực tiếp ngất đi.
Chú Trương lạnh nhạt ra tay, cầm dây buộc lại, không hề phí sức kéo hai người đang bị ngất đi vào.
“Cốc cốc cốc.”
“Em gái, anh đưa người về rồi, giờ chúng ta đi thẩm vấn đi?”
Tùy ý thay bộ quần áo xong Mặc Giác khó nén được sốt ruột chạy vào phòng Mặc Khuynh Thành.
Uống canh gừng dì Trương đưa tới, không hề ngẩng đầu nói: “Anh hai, đợi buổi tối.”
“Được rồi.”
Bĩu môi, nhìn một bát canh gừng khác trên bàn, bất đắc dĩ một ngụm uống cạn, vị cay khiến cho anh cau mày lại.
“Anh hai, em bảo làm cho anh thêm một bát nhé.”
Khó có được nhìn thấy biểu tình của anh hai như vậy, liền không nhịn được muốn trêu chọc một chút.
Quả nhiên, Mặc Giác trực tiếp giậm chân, “Em gái, em biết rõ là anh không thích những thứ này rồi, em còn muốn chỉnh anh!”
“Không có nha, ai bảo anh hai nhà em đẹp trai như thế làm gì.”
Tuy anh không rõ mình uống mấy thứ không thích này cùng với đẹp trai tiêu sái có quan hệ gì, nhưng lời này anh cực kỳ thỏa mãn.
“Em gái, ánh mắt không tệ nha…”
“Em cũng biết thế, chỉ là trái với đẹp trai, em lại càng cảm thấy được anh hai đặc biệt anh dũng! Huấn luyện quân doanh mỗi ngày khẳng định mệt chết đi, huống hồ tuy em không biết nhiệm vụ của anh là gì, nhưng nhất định rất nguy hiểm.”
Mặc Khuynh Thành nói xong ánh mắt liền trở nên sâu thẳm, ở trước mắt cô, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới cổ áo mở rộng của Mặc Giác, có một vết sẹo, trong lòng cảm thấy vừa đau đớn, vừa bất lực, bởi vì cho dù là trước đây hay là hiện tại, cô cũng chưa từng hỏi tới cuộc sống của anh.
“Em gái, một chút cũng không vất vả, anh cả và cha còn vất vả hơn.”
Mặc Giác có chút xấu hổ nhìn ra được, lại không phát hiện ra sắc mặt Mặc Khuynh Thành bởi vì lời nói của anh mà thay đổi.
Cha cùng Dận sao?
Cái đó và bọn họ có liên quan gì với nhau?
Che đi nghi hoặc, làm bộ như tùy ý hỏi: “Bọn họ nào có vất vả như anh hai, bọn họ ngoại trừ tức giận thì là tức giận, mỗi lần gấp gáp đến cả bóng người cũng không nhìn thấy.”
Mặc Giác không đồng ý lắc đầu, “Em gái, sao em có thể nói bọn họ như vậy!”
“Bọn họ vốn là như vậy mà?” Ngây ngô nghiêng đầu.
“Em gái! Anh không cho phép em nói như vậy, có một số việc không phải em có thể biết được, nhưng mà em phải hiểu được, những hy sinh vì đất nước này, đều là những điều em không thể tưởng tượng được.”
Mặc Giác ít khi dùng giọng điệu này nói với cô, cũng khiến cho cô hiểu rõ, Mặc Tuyển Thần và Mặc Giác trở thành nhà kinh doanh, phía sau vẫn cất giấu bí mật vĩ đại.
Mặc Giác nhìn Mặc Khuynh Thành trầm tư, thoáng ảo não, bản thân lại nói lời khách sáo rồi!
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không nhịn được mà trách cứ cô, huống hồ cô cũng có thể biết được việc họ làm, bởi vì cô là người Mặc gia.
Nghĩ như vậy, bàn tay trực tiếp đặt lên đầu cô, “Em gái, đừng nghĩ nữa, nếu em muốn biết, chờ lúc em trở về trực tiếp hỏi bọn họ đi.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, “Em có thể hỏi sao?”
Cô không chắc chắn, bởi vì bọn họ che giấu cô lâu như vậy rồi, khẳng định có chỗ khó nói, đương nhiên cô cũng hiểu, nếu là bản thân thật sự muốn biết, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự nào mà nói ra, cho dù trái với kỷ luật.
“Em gái, không cần nghĩ quá nhiều, em là công chúa của chúng ta, có một số việc đương nhiên không thể nói cho em, nhưng mà có một chuyện, có thể lộ ra.”
Đôi mắt Mặc Khuynh Thành sáng lên, đúng rồi a, cho dù bọn họ không nói, mình cũng có thể từ bên trong nghe ra được, huống hồ với lời mà Mặc Giác vừa nói, trong lòng cô đã có một cách.
“Anh hai, anh lớn rồi.”
Dát!
Mặc Giác chợt đột nhiên không theo kịp suy nghĩ của cô.
“Em gái, anh hai của em vốn là người lớn mà.”
Mặc Khuynh Thành làm bộ thật lòng nói: “Mới không phải, anh hai trước kia luôn là bộ dáng cà lơ phất phơ, chưa từng có bộ dáng người lớn.”
Ngụ ý, Mặc Giác vừa rồi thật sự cực kỳ man.
Đương nhiên, ngụ ý đơn giản này khiến cho Mặc Giác hiểu thành phức tạp.
“Em gái, gần đây ánh mắt của em cũng tốt lên không ít.”
Tự động xem nhẹ lời của cô, cho rằng bản thân đã hiểu hết ý của cô rồi.
Mặc Khuynh Thành há miệng thở dốc, sau cùng trực tiếp im lặng, làm bộ không nói gì.
Cô là người lớn, không so đo với trẻ con.
Buổi tối, Lan Tuyết Mai biết được hôm nay hai người bị dính mưa từ chỗ Dì Trương, lo lắng lên lầu.
“Bảo bối, có lạnh không, uống canh gừng chưa? Ngủ giấc rồi lại uống thêm chén nữa, đừng để bị cảm.”
“Con biết rồi mẹ.”
Mặc Giác nhìn trong mắt Lan Tuyết Mai chỉ có Mặc Khuynh Thành, trực tiếp nhảy dựng lên lấy lại cảm giác tồn tại.
“Mỹ nữ, sao mẹ chỉ quan tâm tới em ấy mà không quan tâm con, con cũng dính mưa, con cũng bị cảm lạnh mà!”
“Con?”
Lan Tuyết Mai nhìn kỹ anh, một chút cũng không thấy có trắng xanh, quay đầu lại nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, “Sao con có thể giống với bảo bối được.”
“Phập.”
Miệng run run Mặc Giác, bị tổn thương nói không lên lời.
“Bảo bối, mẹ nhớ rõ con có mang dù đi mà, sao lại dính mưa rồi?”
Đến rồi!
Cho dù có trốn tránh vấn đề này thế nào, Lan Tuyết Mai vẫn hỏi tới.
Nhưng mà Mặc Khuynh Thành sớm đã có chuẩn bị trước, liền buồn bã chỉ vào Mặc Giác, “Còn không phải tại anh ý!”
Đôi mày thanh tú của Lan Tuyết Mai nhíu lại, “Giác nhi, con nói đi.”
Chết tiệt, chỉ biết đổ cho anh!
Mặc Giác cố gắng giải thích: “Mỹ nữ, việc đó không thể trách con được, em ấy đột nhiên gọi con ra ngoài, con cho là đã xảy ra chuyện gì, liền vội vã chạy tới, ai ngờ chuyện gì cũng chưa xảy ra…”
“Mẹ muốn nghe vì sao bảo bối lại dính mưa.”
Cái gì, con không phải là con trai của mẹ sao?
Trong lòng nén giận nói câu, tiếp tục giải thích: “Bởi vì con gái mẹ giục con, cho nên đang định về liền chạy đi, sau đó… Liền quên không mang ô theo…”
Mặc Khuynh Thành đỡ trán, đây là lý do chồng chất sơ hở.
Nhưng mà, Lan Tuyết Mai vậy mà vẫn tin.
“Giác Nhi, con thực sự càng ngày càng hư, xem ra đợi tới khi về nhà phải nói với ông nội con một chút mới được.”
“Mỹ nữ, không cần đâu.”
Mặc Giác trực tiếp kêu thảm, huấn luyện hiện giờ đã vất vả hơn so với người khác rất nhiều rồi, lại còn muốn thêm, vậy anh đây không phải đến thời gian để ngủ cũng không có sao?
Lan Tuyết Mai không đoái hoài đến. “Đến em gái cũng không bảo vệ được, không tăng cường huấn luyện thì sau này sẽ bảo vệ vợ thế nào.”
Mặc Giác: “…” Nói cũng có đạo lý, hiện giờ anh đến hình ảnh người vợ cũng chưa có.
“Được rồi, mẹ, anh hai nơi này còn có con, mẹ cứ yên tâm.”
Lan Tuyết Mai xoa xoa gương mặt cô, “Vẫn là bảo bối là tri kỷ nhất, Giác nhi, thấy không, lần sau con còn như thế nữa mẹ sẽ không tha cho con.”
Mặc Giác giơ tay làm động tác chào, “Mỹ nữ, đảm bảo không có lần sau!”
“Vậy hai đứa các con mau đi nghỉ ngơi đi, đừng quên uống thêm chén nước gừng nữa, Giác nhi hai chén.”
“A?!”
Mặc Giác há to miệng trợn mắt nhìn Lan Tuyết Mai rời khỏi căn phòng, khóc không ra nước mắt.
Một bàn tay nhỏ khoát lên vai anh, “Thu hồi biểu cảm lại đi, chúng ta phải đi gặp hai người kia rồi.”
Mặc Giác lập tức thu hồi biểu cảm lại, dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài.
Diện tích của biệt thự không chỉ lớn, mà phong cảnh còn tuyệt đẹp, còn có một tầng hầm mà không người nào biết đến.
“Két.”
Cửa sắt lâu ngày không dùng phát ra tiếng vang nặng nề, lại giống như tiếng gầm giận dữ, thể hiện tâm trạng bản thân không được quan tâm nhiều năm qua.
Sau khi bị Mặc gia mua được cũng không dùng đến, bên trong cũng không thấy có chút bụi bẩn nào, nghĩ tới, chắc chú Trương đã quét dọn sạch sẽ rồi.