Chờ cô đi tới khoảng cách không xa, nơi đó nháy mắt liền xuất hiện mấy bóng người.
“Phù.”
Lại dừng lại, xung quanh lại yên tĩnh trở lại.
Khom lưng, tùy ý lau đi vết bùn dính trên giày, lại thẳng lưng tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau lại vang lên âm thanh.
Cô một tay cầm chuôi cán dù, một tay lấy điện thoại đi động ra, bấm.
“Anh hai, chừng nào thì anh đến vậy, em sắp đến rồi.”
“Em biết em biết, nhưng anh cũng rõ thời tiết trên đường hôm nay xa xa cái gì mà.”
“Được được, em nhìn thấy anh rồi!”
Nhanh chóng cúp điện thoại, chạy chậm tiến vào quán cà phê.
Mấy người sau lưng cô liếc nhìn nhau.
[Làm sao bây giờ, anh ta không nói cô ta có hẹn với người khác.] [Xem tình hình đi.]Tuy không phải là nhiệm vụ quan trọng gì, nhưng nếu anh ta đã ra lệnh, dù thế nào cũng phải hoàn thành.
“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi mấy người ạ?”
“Hai người, tôi ngồi chỗ đó.”
Tùy ý liếc mắt một cái, cô lập tức nhìn thấy một chỗ có thể công có thể thủ.
“Vâng, xin theo tôi.”
Gọi cốc nước trái cây, tiện ngồi vào chỗ.
Trời mưa xuống người trong quán cũng rất ít, chỉ có một đôi tình nhân cùng với mấy người khác.
Cô nhấp miệng uống nước trái cây, tính toán thời gian, cuối cùng Mặc Giác cũng tới.
“Sao cô ta lại không đi ra?”
“Khả năng hẹn gặp bạn nói chuyện rồi.” Đây là cực kỳ bình thường.
“Nhưng chúng ra cũng không thể cứ ở chỗ này chờ được.”
“Đi, chúng ta cũng vào đi.”
Hai người nói xong liền đi vào quán.
“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi đi mấy người ạ?”
“Hai người.”
“Vâng.”
Hai người ngồi ở chỗ cách bàn của Mặc Khuynh Thành không xa, cẩn thận quan sát cô.
“Không phải nói hẹn người sao? Sao lại không thấy ai.”
“Người kia chắc là không tới, chúng ta chờ thêm đi.”
Mặc Khuynh Thành làm bộ rất kiên nhẫn chờ người mình hẹn tới, chỉ là trong lòng trầm xuống, quả nhiên có người theo dõi cô.
Bàn tay nhỏ khẽ gõ gõ ly nước, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào, miệng lẩm bẩm, “Sao còn chưa tới, lừa đảo, còn nói đã tới rồi, hừ, xem xem tý giáo huấn anh thế nào.”
Hai người nghe được lời của cô xong, lòng nhẫn nãi thoáng vững thêm, người đó chưa tới, chờ tiếp đi.”
“Đinh đinh.”
Lúc này, cửa tiệm lại một lần nữa mở ra.
“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi…”
“Tôi tìm em ấy.”
Mặc Giác không ngừng thở phì phò nhìn tới chỗ Mặc Khuynh Thành, vốn là nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhìn tới hai người mặc áo đen cách đó không xa, cảm thấy căng thẳng, trên mặt làm bộ thật có lỗi đi lên phía trước.
“Bảo bối, thật sự xin lỗi, anh đến muộn.”
“Hừ, trước anh còn nói đã tới rồi, xem đi, em tới trước đấy.”
Anh khom người nói, “Là người ta không đúng, xin hỏi công tử có thể tha thứ cho tôi không?”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, làm bộ khổ sở, gật đầu, “Được rồi, nhìn anh cả người ướt đẫm, em liền tha thứ cho anh.”
Không sai, nơi này cách biệt thự có chút xa, cô cũng không ngờ Mặc Giác lại xuất hiện nhanh như vậy, còn trong tình trạng ướt sũng, trong lòng ấm áp, anh chắc là trực tiếp chạy tới rồi.
Mặc Khuynh Thành lấy chiếc khăn lông chỗ nhân viên đưa tới, tự mình lau cho anh.
Nhưng mà hai người ngồi ở góc kia, không nhìn ra bọn họ đang nói chuyện.
[Sao lại thế này?] [Không phải anh thấy rồi sao?] [Em gái, có phải em đắc tội với người nào không?] Nếu không thì sao có thể ở nơi lạ nước lạ cái này gặp phải chuyện này được. [Em nghĩ, chắc là có người không muốn em nhớ tới cái gì đó thôi.]Những người này xuất hiện, liên kết với chuyện trước đó, cô lớn mật đưa ra một phán đoán, tìm người theo dõi mình chính là Nhan Tử Diệp.
[Có ý gì?]Theo bản năng bắt lấy tay cô, giống như tại lúc bản thân không chú ý, em gái anh đã xảy ra chuyện không thể biết trước được.
Vỗ nhẹ nhẹ vào tay anh, “Thân ái, anh mau buông tay, em cũng lau khô cho anh rồi.”
Mặc Giác cười hắc hắc, “Anh chỉ là không muốn e bị mệt thôi.”
Trực tiếp trợn trừng mắt nhìn, tay lại tiếp tục lau.
[Em gái, em nói rõ chút đi, rốt cục là xảy ra chuyện gì hả?] [Cùng nhau xử lý hai người này xong, em sẽ nói ra suy đoán của em cho anh.]Mặc Giác không nói thêm gì với cô nữa, cúi đầu phối hợp với cô, ánh mắt khép hờ, ừ, nếu là không tính hai người kia, khó khăn lắm mới được hưởng thụ như vậy.
“Được rồi, uống hết cà phê rồi chúng ta liền đi.”
“Được.”
Uống một ngụm, liền làm bộ vội vàng.
Thanh toán tiền xong, hai người dắt tay nhau cùng rời khỏi quán cà phê.
“Bọn họ đi rồi.”
“Đuổi theo.”
“Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền.”
Người phục vụ ở phía sau ngăn hai người lại.
“Không cần trả lại.”
Đưa tới một tờ tiền, rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Người phục vụ xem tình hình này, lắc lắc đầu, “Xem ra lại là vợ của người đàn ông kia thuê thám tử theo dõi người đàn ông của mình rồi.”
Chiếc dù trong suốt không ngăn được tầm mắt của hai người phía sau, khoảng cách không gần không xa, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
“Thân ái, phong cảnh nơi này thật không tồi, chỉ là gần đây cứ mưa suốt.”
“Bảo bối, dù sao chúng ta vẫn phải ở lại đây một thời gian, mưa cũng có độc đáo của nó.”
“Hừ, anh chỉ ngụy biện là nhiều, nhưng mà cũng không tệ, hai người một cái dù, đủ lãng mạn.”
“Em thích là được.”
Mặc Giác nhìn Mặc Khuynh Thành, nụ cười trên mặt tràn ngập sủng nịnh, nhưng trong lòng lại kêu rên, anh cả, em là bất đắc dĩ!
“Thế nào, anh không muốn ôm em?”
Thình lình nói ra khiến anh đáp ứng không xuể.
“Không, không có, bảo bối, em đoán mò cái gì vậy.”
Mặc Khuynh Thành níu chặt cổ áo của anh, khẽ hỏi: “Anh nói xem, có phải anh không thích em nữa rồi không!”
“Sao, làm sao có thể!”
Bộ dạng của anh là hoảng loạn nhưng trong mắt cô là kinh ngạc.
“Em biết mà! Hứa hẹn rồi tới muộn, nói chuyện thì lại như thất thần, nói! Ai không biết xấu hổ quyến rũ anh rồi!”
Mặc Giác giờ còn không hiểu, anh thật là quá ngốc rồi.
Tỏ vẻ phiền toái, “Rốt cuộc là em muốn thế nào! Kết thúc hả?”
“Anh, anh mắng em! Cái đồ không lương tâm, em vì anh đặc biệt tới đây vào cái ngày mưa như này, kết quả anh vậy mà lại đứng núi này trông núi nọ! Quả nhiên đàn ông không có người nào đáng tin!”
Em gái, lời em nói vừa rồi là bao gồm tất cả người đàn ông Mặc gia đó, có hỏi qua suy nghĩ của bọn họ chưa…
“Au!”
Phản ứng có điều kiện liền nhảy dựng lên, “Bảo bối, em làm gì thế!”
Hí, thịt trên người anh vốn đã không nhiều lắm, còn tìm tới thịt bên hông nữa, xem ra anh vẫn nên rèn luyện gấp đôi rồi.
“Anh nói em làm gì!”
Không để ý dù còn ở trong tay của anh, trực tiếp tiến lên vứt đi.
“Đủ rồi!”
“Bịch.”
Anh tức giận đẩy Mặc Khuynh Thành xuống đất.
“Bà điên, tôi mặc kệ cô.”
Nói xong, lại vẫn cảm thấy xui xẻo nhổ một cái.
Mặc Khuynh Thành ngã ngồi dưới đất chỉ vào anh, “Anh có bản lĩnh thì đi luôn không cần quay về nữa!”
“Không về thì không về, tôi đã không muốn bên cô nữa rồi.”
Nói xong, quay người rời đi.
“Đồ đáng ghét!”
Hai tay bỏ xuống vũng nước bên cạnh, hoàn toàn không để ý mưa đã rơi xối xả trên người cô.
Cui đầu, giữa trán hiện ra đau xót, hai tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu ở bên trong.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
“Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?”
“Buông tay!”
Giọng nói rầu rĩ, đầu vẫn không hề ngẩng lên như cũ.
Hai người nhìn nhau, một người tiếp tục nói: “Tiểu thư, chuyện vừa rồi chúng tôi vô tình nhìn thấy, nếu cô nguyện ý nói ra, có thể nói chuyện với chúng tôi một chút.”
“Nói cái gì? Làm muốn xem tôi bị đàn ông vứt bỏ như thế nào sao? A, tra nam!”
“Cô!”
Tên còn lại ngăn cản anh ta lại, giải thích: “Tiểu thư, cô hiểu lầm ý của chúng tôi rồi, thân là đàn ông, khiến cho cô gái khóc thương tâm như vậy vốn là không nên, huống hồ còn để cô một mình trong mưa nữa, lại càng không đúng.”
Ngẩng đầu, khóe mắt ngập nước, đáng thương tội nghiệp hỏi: “Anh thật sự cảm thấy như vậy là được à?”
“Không sai, người phụ nữ vốn là đóa hoa xinh đẹp kiều diễm, nên là được che chở chứ không phải là để bị tổn thương, tôi nghĩ người đàn ông kia cũng không đáng để cho cô đau khổ như vậy, cô đáng được điều tốt hơn.”
“Đáng được điều tốt…”
Nỉ non lặp lại một câu, trên mặt từ từ xuất hiện nụ cười.
“Cảm ơn anh.”
“Không khách khí, phục vụ vì người đẹp là vinh hạnh của tôi.”
Người kia tiếp tục nói: “Trên mặt đất quá ướt, cô đứng lên đi.”
Nói xong lấy bàn tay không cầm ô đưa đến trước mặt cô.
Mặc Khuynh Thành do dự một chút, từ từ đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Ba chữ đơn giản, từ trong miệng anh ta nói ra có chút không rõ cảm xúc.
“A!”
Một giây sau, túm tay cô trực tiếp nắm chặt lấy.
“Tiên sinh, anh làm tôi đau rồi.”
Theo bản năng xoay vặn cổ tay, nhưng đối phương không hề buông ra.
“Thật sự xin lỗi làm cô đau rồi, nhưng mà tôi không thể buông cô ra, nhưng mà cô không cần lo lắng, chúng tôi không làm cô bị thương đâu.”
Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế, càng giãy dụa thêm.
“Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh! Buông!”
“Đừng nói nhảm, trực tiếp đánh cho ngất rồi mang đi.”
Người nọ cầm tay cô gật gật đầu, giơ tay lên, làm bộ hạ xuống gáy cô.
“Bang.”
“Lá gan các người thật sự rất lớn nha.”
Mặc Giác vốn đã rời đi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người, một tay miễn cưỡng khen, một tay cầm cục đá cân nhắc đánh bọn họ.
“Thân ái, anh mau tới cứu em!”
Mặc Giác đang đứng vững thoáng lảo đảo, vẫn muốn diễn tiếp?
“Nếu muốn cô ta không có chuyện gì, đừng có động đậy!”
Tay nắm lấy cổ cô.
“Thân ái cứu em!”
Trên mặt vốn mang theo chút nhàn nhã, hiện tại từ từ chuyển thành lửa giận.
Chết tiệt, anh ta vậy mà dám lấy em gái mình ra uy hiếp mình!
“A, anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ta, chỉ là tôi không thể đưa người này cho anh vào lúc này.”
Nhìn sắc mặt Mặc Giác thay đổi, người kia ngược lại trấn định hơn, xem ra anh ta vẫn để ý tới người trong tay mình.
“Tôi dựa vào đâu phải tin tưởng anh?”
Không tung cục đá nữa, đôi tay tức giận nắm chặt, trong lòng tự nói với bản thân phải bình tĩnh, em gái có thân thủ tốt như vậy, cho dù không có anh đây, đối phó với bọn họ cũng là dư dả, chỉ là…
“Anh có thể không tin tôi, nhưng việc tôi nên làm thì vẫn phải làm thôi.”