“Đúng a, một hài tử sao có thể phóng ra pháp thuật có uy lực lớn như vậy, Đại Ma Đạo Sư trên đại lục này có thể phóng xuất cấm chú, người nào không phải là thiên tài trong thiên tài, nhưng bọn họ đều phải hơn trăm tuổi mới làm được, một đứa nhỏ mới 13 tuổi, tuyệt đối không có khả năng, trừ phi………”
“Gia gia, ngài hoài nghi rất có lý, bất quá kia chỉ là tin vịt a, sự thật trong đó có thể……”
“Ta biết, đại đa số mọi người đều tung tin vịt, không thể tin, nhưng dù là tin đồn vô căn cứ, chỉ cần có chút manh mối ta cũng không muốn buông tha, A Hoa, ngươi hiểu không?”
“Đúng vậy, gia gia, A Hoa hiểu được.”
……….
Hoàng cung Nam Việt, Trác Ngọc điện.
Nơi này là cung điện của Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã, cũng là nơi nàng đang bị giam lỏng.
Vốn, Nam Việt hoàng đế bệ hạ đã hạ lệnh Ngọc quý phi bị giam lỏng, bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi.
Chính là tuy Đông Lệ Nhã hiện tại thoạt nhìn là mất thế, bị giam lỏng trong cung, nhưng dù sao cũng nắm uy quyền nhiều năm trong cung, uy tín cùng thực lực vẫn còn, vì thế, người hầu, nô lệ vẫn cung kính hầu hạ như trước, bọn thị vệ trông coi Trác Ngọc điện cũng mắt nhắm mắt mở.
Tỷ như, Nhị hoàng tử—— Hoàng Phủ Vu Mạc, lúc này không hề cố kị, dưới mí mắt mấy chục thủ vệ, chậm rì rì tiêu sái tiến vào Trác Ngọc điện, nhưng không ai dám tiến tới ngăn cản.
………
“Mẫu phi, người làm cái gì vậy?” Nhìn tình cảnh trước mắt, Hoàng Phủ Vu Mạc nhịn không được quát khẽ một tiếng.
Hiện tại trong tẩm điện không kém phế tích là bao.
Đập vào mắt không có thứ gì hoàn hảo, trên mặt đất đều là mảnh vụn, hỗn độn một đống, còn có bảy, tám thị tì, thị tòng quỷ trên mảnh vụn, cả người đầy vết thương, không ngừng run rẩy, rõ ràng là bị xem là vật phát tiết.
Hoàng Phủ Vu Mạc vừa nãy tiến vào tẩm điện Đông Lệ Nhã, còn bị một bình hoa bằng bạc bay tới nghênh đón, may mắn thân thủ hắn nhanh nhẹn, lập tức né qua một bên.
Hiện tại lại thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lại buồn bực.
“Mẫu phi, bộ dáng của người là sao, nếu phụ hoàng thấy người cái dạng này……”
Lời Hoàng Phủ Vu Mạc còn chưa nói hết, nhưng Đông Lệ Nhã đang nổi điên đột nhiên giống như bị điểm huyệt, lập tức ngừng lại, che mặt khóc.
“Sao có thể chứ, Ngạo ca ca sao có thể tới xem ta, y hiện tại nhất định rất căm ghét ta….. đều tại nữ nhân kia….. đều tại nàng…… làm sao bây giờ….. hiện tại phải làm cái gì bây giờ……”
“Mẫu phi, người bình tĩnh một chút đi.”
Hoàng Phủ Vu Mạc tiến tới túm lấy bả vai Đông Lệ Nhã lắc lắc, hi vọng có thể thanh tỉnh nàng một chút.
“Mẫu phi, chúng ta bây giờ vẫn còn chưa bại, người đừng như vậy, chúng ta không phải còn có hoàng cữu cữu sao, chờ gặp được hoàng cữu cữu rồi, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp chúng ta.”
“Hoàng cữu cữu ngươi?” Đông Lệ Nhã đồng ý gật đầu, đôi mắt xanh biếc lại hiện lên tia ảm đạm.
“Lần trước chúng ta không nghe theo lệnh hoàng cữu cữu ngươi, tự tiện bảo người Ma tộc đi ám sát tiểu quỷ Hoàng Phủ Thanh Việt kia, kết quả không chỉ đả thảo kinh xà, còn làm Ma tộc giữ khoảng cách với hoàng cữu cữu, phá hủy đại sự của hắn, vì chuyện này mà hoàng cữu cữu ngươi thực tức giận, hiện tại chúng ta lại nhờ hắn giúp đỡ, chỉ sợ…….”
“Không có gì phải sợ cả, cho dù chúng ta sai lầm thế nào thì mẫu phi cũng là muội muội hắn yêu thương nhất, ta cũng là cháu ngoại trai của hắn, huống chi, hoàng cữu cữu hiện tại trợ giúp chúng ta củng cố địa vị, sau này người được ưu đãi nhiều nhất không phải hắn sao, ta tin hoàng cữu cữu nhất định sẽ giúp chúng ta.”
“Ân.” Đông Lệ Nhã xem nhẹ bất an trong lòng, hàm hồ lên tiếng, những năm gần đây, nàng càng ngày càng cảm thấy ca ca dĩ vãng luôn yêu thương nàng đã trở nên kì lạ, cảm thấy…….
“Mẫu phi, người không cần lo lắng, lần này Tam đại học viện tỷ thí Ma Vũ, ta cũng tham gia, đến lúc đó rất dễ nhìn thấy hoàng cữu cữu.” Hoàng Phủ Vu Mạc không phát hiện Đông Lệ Nhã bất an, nói tiếp.
“Lần này ta tới, chính là muốn mẫu phi tự mình viết một phong thơ cho hoàng cữu cữu, chỉ cần lời nói bi thương, thê thảm một chút, hoàng cữu cữu nhất định sẽ mềm lòng, trợ giúp chúng ta.”
“Ân, hảo.” Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ còn cách này mà thôi, Đông Lệ Nhã hít sâu một hơi, áp chế sầu lo trong lòng, gật đầu đồng ý với đề nghị của Hoàng Phủ Vu Mạc.
…………
Hoàn Chương 86.