“Sao có thể coi hai người là kẻ ngốc được, có thể làm ra dự án hoàn hảo như vậy, cũng đã hơn mấy người của tập đoàn khác rồi.”
“Đại gia chủ quá khách khí rồi, chúng tôi cũng chỉ là cố gắng làm tốt dự án này mà thôi.”
“Ha ha, hay cho câu cố gắng làm tốt, Archibald, tôi thật sự thật tán thưởng hai người, cũng không biết hai người có nguyện ý ở lại nói chuyện một chút không?”
Thái độ hoàn toàn khác so với lúc đầu.
Archibald trầm tư một phen, gật đầu nói: “Nếu Đại gia chủ đã nói như thế rồi, chúng tôi từ chối cũng không tốt, chỉ là…” Ánh mắt nhìn lên trên người Gina.
Make hiểu rõ, ho nhẹ một tiếng, “Gina, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, con về nhà trước đi.”
Cho dù có bao nhiêu lửa giận, cô ta cũng không dám phá hoại vụ giao dịch này, chỉ có thể mạnh mẽ kìm nén, nhưng mà trước khi rời đi vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Sakura một cái.
Cô chờ đó cho tôi!
Sakura trả lại ánh mắt “Chờ đây”!
“Hai vị, nhanh ngồi đi, lần hợp tác này, vẫn mong hai vị chiếu cố nhiều hơn.”
“Không dám nhận, chúng tôi cũng chỉ là tìm được bùa phù hộ, nếu không thì dự án lớn như thế chúng tôi cũng không dám làm.”
Lời khách khí người nào cũng biết nói, Archibald cũng không ngoại lệ.
Make nghe cực kì thoải mái, không vui lúc trước cũng bớt đi một chút.
“Đại gia chủ, dự án lần này kì thực…”
Trong phòng bao, hai người trao đổi chi tiết hợp đồng cụ thể, Sakura ở bên cạnh ghi lại nội dung.
Hai giờ sau, cửa phòng mở ra.
“Archibald, hợp tác vui vẻ.”
“Đại gia chủ, hợp tác vui vẻ.”
Đàm phán thành công Make hiển nhiên cảm thấy vị trí chủ vị đã bay tới chỗ ông ta, tâm tình càng thêm vui vẻ, ánh mắt híp lại, có vẻ có chút bỉ ổi.
“A, thời gian cũng không còn sóm nữa, hai người trở về thế nào, có cần tôi đưa hai người đi một đoạn đường không?”
Nói là hai người, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi trên người Sakura.
Trách không được Gina lại ghen tị như vậy, quả nhiên là báu vật.
Khóe miệng Sakura cong cong, không lộ ra chút chán ghét nào.
“Đại gia chủ, chúng tôi lái xe tới đây, không cần làm phiền ông đâu.”
“Cái này làm sao có thể phiền toái được, đưa mỹ nữ về nhà là nghĩa vụ của đàn ông chúng ta rồi.”
A, đây là nhìn trúng cô rồi hả?
Archibald đứng ở một bên không nói chuyện, vui sướng khi thấy người gặp họa xem xem cô xử lý thế nào.
“Thật sự không cần, huống hồ còn có chủ nhân ở đây, không có việc gì chứ, có phải hay không?”
Kéo anh một cái, đáy mắt tất cả đều là cảnh cáo.
Thân hình cao lớn run lên, lập tức nói: “Đúng vậy, Đại gia chủ, không cần lo lắng, thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi nghĩ cần phải về rồi.”
Make có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến sau này hợp tác vẫn có thời gian tiếp xúc lâu dài, lên tiếng: “Vậy được rồi, đi đường cẩn thận.”
“Ông cũng thế nhé.”
Ở nước M cách đó không xa.
Thời tiết vốn đang sáng sủa lại bị mây đen từ phía xa từ từ kéo đến, vô cùng âm trầm.
“Rầm rầm, rầm rầm.”
“Sắp mưa rồi, nhanh thu đạo cụ lại!”
Mọi người bận rộn, những đạo cụ này đều là Đồng Ôn Luân làm, nếu làm hư, sẽ không bảo đảm anh ấy có chịu làm thêm một lần nữa đâu.
“Rầm rầm.”
Lời cầu nguyện trong lòng hiểu nhiên ông trời không có nghe thấy được, không qua bao lâu, mưa xối xả như trút nước nháy mắt rơi xuống.
“Shit!”
“Nhanh lên!”
Lần này không chỉ có nhân viên công tác, đến ngay cả diễn viên cũng tự mình thu dọn đồ.
Mưa càng lúc càng lớn, động tác của bọn họ cũng càng lúc càng nhanh.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ đạo cụ đã được cất vào bên trong.
“Hô, thời tiết chết tiệt, nói mưa liền mưa!” Tôn Đức cầm khăn lông lau lau đi giọt nước mưa rơi xuống.
“Tôn, thời tiết như vậy ở nước M tương đối bình thường.”
An Đông trái lại không thèm để ý tới toàn thân ướt đẫm, ngược lại bắt đầu an ủi ông trước.
“An Đông, tới nơi này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải mưa lớn như vậy, ài, không biết mấy đạo cụ này còn có thể dùng được mấy cái.”
Mọi người yên lặng không nói gì, đây cũng là vấn đề bọn họ lo lắng.
“Mọi người đừng có gấp, tình huống có lẽ không tệ như vậy đâu, trước cứ kiểm tra xem có đồ nào có thể dùng được, còn những cái khác, chúng ta nghĩ cách tiếp.”
Đến An Đông cũng có chút xoắn xuýt, từ khi sau khi nhìn thấy kỹ thuật của Đồng Ôn Luân, nếu không phải cậu ấy là người của Mặc, ông tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn nào mà đào góc tường đưa được cậu tới đoàn đội của mình.
Nhưng thiên tài này cũng có tính cách của riêng cậu ấy, đồ nghề chỉ làm một lần, cho nên toàn bộ đều thành đồ mà tổ kịch nâng niu, ai cũng không lỡ làm hỏng.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vang lên.
“Ngại quá, có thể cho tôi tránh mưa chút không?”
“Đương nhiên có thể.”
Tuy An Đông không rõ vì sao tại sân bãi quay phim lại có người khác, nhưng cũng sẽ không từ chối thỉnh cầu của người ta.
“Thật sự rất cảm ơn.”
“Này, lau trước đi đã.”
Nhìn tây trang trên người anh ta đã bị ướt, liền đưa khăn mặt trên tay tới.
“Cảm ơn.”
Tôn Đức ở bên cạnh nhìn bộ dáng của anh ta, trong lòng hồi hộp một tiếng, vội vàng nói: “Tôi đi xem đạo cụ thế nào?”
Không đợi An Đông đáp lại, đã xoay người bước nhanh đi vào bên trong.
“Không xong, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đào Hề Nhiễm đang lau đạo cụ vẻ mặt nghi hoặc, “Đạo diễn Tôn, ông làm sao vậy?”
“Còn có thể làm sao, người đáng ghét đến đây!”
Giọng Đới Thiên vang lên phía trước, “Người đáng ghét, là ai?”
Ngày ngày quay phim buồn tẻ như vậy, cô ấy sớm đã không chịu nổi rồi.
“Chính là, ài, gọi là gì nhỉ?”
Vội vàng quá, ông cũng không nhớ nổi người kia tên là gì.
“Hắc, đạo diễn Tôn, ông đó, muốn gấp chết tôi sao?”
“Chính là cái người trước kia bị cho lên mạng làm xấu mặt người Hoa Hạ, em trai.”
Tuy không nhớ rõ được tên, nhưng ông thân là đạo diễn, vẫn có thể tìm ra người có liên quan tới người kia.
“Quảng Chỉ?”
Đào Hề Nhiễm thét chói tai, một giây sau bị Đới Thiên che miệng lại.
“Đào Tử, cô lớn tiếng như vậy làm gì, muốn đem con rối của tôi chạy mất sao?”
Con rối?
Cô ấy rốt cục có biết người kia đòi theo đuổi công tử không vậy?
“Tôi biết ý của cô, không phải chỉ là người theo đuổi công tử thôi sao, nói thật, tôi thật sự bội phục chị em bọn họ, một người theo đuổi phu nhân, một người theo đuổi công tử, lại còn mặt dày mày dạn, chậc, thật sự không coi ai ra gì.”
Đúng như vậy, nếu là biết chuyện, vì sao còn nói là con rối!
“Cô không hiểu rồi, công tử không muốn thấy bọn họ, nhưng nếu không ai đuổi thì sẽ mặt dày ở đây, vậy sao không để cho tôi chơi đùa chút.”
Hình như có đạo lý…
Đới Thiên nói tiếp: “Cô xem chúng ta có mấy người ở đây, tài ăn nói cũng nhiều, tôi không đi người nào đi?”
Đào Hề Nhiễm lại gật gật đầu, nhưng cô cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Đới Thiên bỏ tay mình ra, cô hỏi theo bản năng: “Vậy cô có thể đuổi anh ta đi?”
“Đương nhiên.”
“Được rồi, Đới Thiên, cố lên!”
Khóe miệng Hà Gia Tưởng nở nụ cười thâm sâu, vẫn không nói gì như cũ.
Ngốc, vậy mà lại khinh địch tin lời của cô ấy.
Quảng Chỉ còn đang ở cửa nói chuyện với An Đông, đương nhiên, Tôn Đức rời đi anh ta vẫn nhìn thấy, cũng biết ông là người của Mặc Khuynh Thành, nói vậy để cho anh ta có thể nhìn thấy người trong lòng rồi.
“A, ai vậy, không phải là Quảng đại thiếu gia sao?”
Quảng Chỉ quay đầu, nhìn thấy một cô gái xa lạ, tuy nhiên bộ dáng không tồi, nhưng vẫn kém xa Mặc Khuynh Thành.
“Cô là ai, hình như tôi không biết cô.”
An Đông cũng kì quái nhìn Đới Thiên, “Thiên, cô quen người này?”
Đới Thiên gật gật đầu.
“Đạo diễn An, ông đi trước đi, chỗ này có tôi rồi.”
An Đông cũng hiểu được hai người quen biết nên không có vấn đề gì, lại thêm quần áo ướt át dính vào người cũng không thoải mái, nói: “Được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Chỉ còn lại hai người, Quảng Chỉ cực kì chắc chắn nói: “Cô quen Khuynh Thành đúng không.”
“Để tôi giải thích một chút, anh với công tử không quen biết, thậm chí quan hệ còn không tốt bằng tôi với cô ấy, cho nên anh không cần phải gọi thân thiết như vậy.”
Quảng Chỉ nghẹn lời, Mặc Khuynh Thành đối với anh ta như vậy, trước ở sân trường cũng như vậy, hiện tại người này cũng đối với anh ta như vậy, thực cho là sau lưng bọn họ có Mặc gia thì anh ta liền không dám động tới bọn họ sao!
“Vị tiểu thư này, tôi đề nghị cô nói chuyện khách khí một chút, nếu không thì Khuynh Thành cũng không giữ được cô.”
Đới Thiên hai tay ôm ngực, nhìn một loạt từ trên xuống dưới, sau cùng dừng lại ở nơi nào đó.
“Không cần công tử, tôi cũng hiểu được anh không có năng lực làm gì tôi.”
Động tác miệt thị, ánh mắt khinh thường, toàn bộ đều khiêu khích thần kinh của anh ta.
“Được thôi, người Mặc Khuynh Thành dạy dỗ quả nhiên đều là nhân vật lợi hại.”
“Cảm ơn quá khen.”
Hiển nhiên, cô cực kỳ đồng ý với lời anh ta nói.
“A, đến da mặt cũng dày như vậy.”
“Không phải.”
“Thế nào, không tiếp tục thừa nhận sao?”
Vốn tưởng rằng cô tiếp tục đồng ý, không nghĩ tới vậy mà sắc mặt trầm xuống vài phần, cũng chỉ có như vậy.
“Cái này không thể thừa nhận, dù sao tôi cũng chưa thể tu luyện thành trình độ như công tử.”
Mày nhíu lại, biểu cảm thật thà, không có chỗ nào không biểu hiện cô thực cho là vậy.
Cách đó không xa, mọi người vây xem che miệng nở nụ cười…
Quả nhiên, phái Đới Thiên ra là chủ ý rất chính xác.
“Cô! Miệng lưỡi thật sắc!”
Quảng Chỉ muốn phát hỏa, nhưng dưới tình huống như vậy, anh ta không thể tức giận, nhất là chuyện kia của Quảng Y vẫn còn không ngừng.
Đới Thiên nhìn bộ dáng hèn nhát của anh ta, không khỏi cảm thấy không thú vị.
Còn tưởng rằng sức chiến đấu của anh ta rất mạnh, thì ra cũng chỉ vậy thôi.
“Này, muỗi này, còn không thừa dịp công tử còn chưa biết, mau đi khỏi đi.”
Đột nhiên nói tiễn khách, khiến cho Quảng Chỉ cảm thấy cô sợ anh ta, chỉ là…
“Cô bảo tôi là cái gì?”
Tên của anh ta dễ nghe như vậy, lại bị người khác gọi là muỗi!
“Muỗi đó! Làm sao vậy, anh không phải là chỗ nào có đồ ngon tươi mới đẹp liền nghĩ muốn ăn sao?”
Quảng Chỉ vừa định mắng lại, nghĩ lại, châm biếm: “Tôi không so đo với người không có văn hóa.”
Đới Thiên muốn nói lại thôi, sau cùng biến thành tiếng thở dài.
“Cô thở dài cái gì?”
Cách đó không xa mọi người không khỏi đỡ trán, cái người này thật ngốc, cô ấy chính là chờ anh mở miệng đấy.
“Tôi thở dài sự ngu ngốc của anh đó.”
Không đợi anh ta mở miệng, lại nói: “Tuy tôi không có văn hóa, chẳng qua chỉ là sinh viên đại học khoa học kỹ thuật thôi, ừm, còn là lưu học sinh nước Y nửa năm, những điều này thật không thể đánh đồng với anh được.”
Nụ cười khóe miệng Quảng Chỉ liền đơ lại, nhìn giống như một pho tượng.
“Cắt.”
Xoay người, Đới Thiên hơi chút mất mác.
“Đới Thiên, cô vất vả rồi.”
Đào Hề Nhiễm nháy mắt biến thành chó săn, tiến lên nắm lấy bờ vai cô.
“Ài, sức chiến đấu sao có thể như vậy, quá không thú vị rồi.”
Mọi người: “…”
Chẳng lẽ còn muốn cùng Mặc Khuynh Thành tới quyết đấu một hồi?