Tính nhẫn nại của hắn có hạn, nếu là người khác hắn đã sai người lột da rút xương rồi.
Bách Lý Lạc rất ấm ức, định nói gì nữa thì bị giọng nói cực độ bực bội và mất kiên nhẫn của Bách Lý Thanh ngắt lời: “Rốt cuộc ngươi có ngủ hay không, không ngủ thì cút đi.”
Dứt lời, hắn phất ống tay áo một cái, ánh nến trên bàn bị dập tắt, trong phòng hoàn toàn tối om.
Một lúc sau, trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt, sau đó nghe “bịch” một cái, giống như có người bị đẩy ra đụng vào tường, rồi có tiếng nức nở như tiếng thú con bị ức hiếp vang lên trong bóng tối, rồi lại là tiếng hừ lạnh tức giận.
Lại sau đó… thì không còn sau đó nữa, trong không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà ma ma dẫn mấy cung nhân bưng đồ ăn sáng nóng hổi đến thì thấy Tiểu Thắng Tử và Bạch Trân đang ngồi xổm trước khe cửa, lén lén lút lút không biết đang làm gì.
Hà ma ma nhăn mày: “Hai người các ngươi đang làm gì vậy?”
Tiểu Thắng Tử và Bạch Trân vội vàng quay đầu, ra dấu “xuỵt” với Hà ma ma, kéo bà ngồi xuống.
Tiểu Thắng Tử căng thẳng nói với Hà ma ma: “Ma ma, chúng ta chờ gia gọi rồi hãy vào đi.”
Hà ma ma sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Thắng Tử ấp úng: “Hôm qua gia rất khác thường, ta sợ trong đó…”
Bạch Trân tiếp lời: “… xảy ra huyết án.”
Hà ma ma nhìn biểu cảm của hai người, nhất thời không biết nói gì: “…”
Lại nói tới trong phòng, Tây Lương Mạt mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, trong mơ, nàng ôm một con mèo con màu trắng khỏe mạnh kháu khỉnh chơi đùa, bên chân còn có một con chó con rất nhỏ, con mèo con lúc đó đang ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, có điều hơi nặng một chút. Sau đó không biết từ đâu xuất hiện một con mèo vằn, con mèo vằn kia đặc biệt hung dữ, ngậm cổ con chó con lôi đi, ném con mèo nhỏ màu trắng trong lòng nàng tới một bên, còn nó thì bò lên, ôm lấy đầu nàng.
Giờ nàng mới phát hiện thứ đang ôm mình không phải một con mèo vằn, mà là một con hổ thứ thiệt, không khỏi toát mồ hôi lạnh, cũng may con hổ kia không định ăn thịt nàng, chỉ liếm liếm ngửi ngửi, rồi… ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy con mèo con màu trắng lại len lén bò tới, nức nở chui vào lòng nàng, nàng mềm lòng không từ chối được. Kết quả là, không biết thế nào, con hổ đang ôm mình ôm càng ngày càng chặt, con mèo con trong lòng cũng càng ngày càng to, ép nàng sắp không thở nổi.
Trước khi chết vì ngạt thở, nàng ra sức giãy dụa, cuối cùng cũng tránh ra được, giãy ra khỏi nguy cơ bị đè chết.
“Phù…!” Một bóng người yểu điệu bỗng ngồi bật dậy, nàng thở hổn hển từng ngụm, thế nhưng rất nhanh đã bị đè lại.
Tây Lương Mạt có chút mơ hồ nhìn tấm màn màu xanh lam nhạt trên đỉnh đầu, nàng nhớ màn trong phòng mình hình như màu tím thì phải?
Thế nhưng một lát sau, nàng đột nhiên tỉnh táo lại phát hiện ra đây là phòng của ai, cũng nhớ lại tối qua, nàng khó khăn lắm mới làm cho Bách Lý Lạc hạ sốt, lại không đuổi đi được Bách Lý Tố Nhi cứ dính lấy nàng, đứa bé kia mặt dày ngồi xổm bên giường không chịu đi, lừa Lạc Nhi mềm lòng cầu xin nàng để Bách Lý Tố Nhi ở lại, nàng thấy bộ dạng mệt sắp chết của Bách Lý Lạc cũng mặc kệ Bách Lý Tố Nhi, để nó ở lại.
Sau đó nàng cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào đầu giường ngủ mất, sao lại…
Cảm thấy tay phải hơi nặng, Tây Lương Mạt nhíu mày, lẽ nào thằng nhóc kia nửa đêm len lén bò lên giường, nàng quay mặt sang, đối diện với một đôi mắt âm u gần ngay trong gang tấc.
Tây Lương Mạt sửng sốt, có chút khó hiểu, rồi vô thức mỉm cười với hắn, nỉ non: “Chào buổi sáng…?”
Nàng không phải đang nằm mơ đấy chứ, thật ra đang ở trong phòng của nàng và A Cửu?
Thế nhưng sau đó, nàng lại chuyển động cánh tay, quay đầu nhìn về phía bên trái, cũng đối diện với một đôi mắt to quyến rũ đầy vẻ vô tội, nàng lại ngẩn ngơ: “Lạc Nhi…”
Nàng nhìn tình hình của mình bây giờ, lúc này mới phát hiện, thì ra mình xem như… trái ôm phải ấp, còn được một đôi mỹ nhân song sinh hầu hạ.
Trong lòng là Bách Lý Lạc, mình thì gối đầu lên vai Bách Lý Thanh, nửa người bị hắn ôm nằm lên người hắn, lưng còn đè lên cánh tay Bách Lý Lạc.
Nói dễ nghe thì là nàng “có phúc”, nói khó nghe thì đôi song sinh này biến nàng thành gối ôm, tranh cướp địa bàn, vừa đè vừa kéo, sắp… đè chết nàng!
Nàng cố gắng giật giật, thế nhưng không thể động đậy được, con mèo nhỏ kéo nàng vội vàng kéo chặt tay, còn con hổ đang ôm nàng cũng dùng lực một chút kéo nàng vào lòng mình.
Tây Lương Mạt giật giật lần thứ hai, cố gắng giãy dụa thoát ra, kết quả là tiếp tục bị đè bị kéo chết, nàng không thể nhịn được nữa, thấp giọng hét lên: “Hai người các ngươi cút hết cho ta, ta sắp ngạt thở rồi!”
Bách Lý Lạc hoảng sợ, vội vàng rút móng vuốt của mình về: “Xin lỗi.”
Bách Lý Thanh thì nheo mắt, không chút khách khí túm Tây Lương Mạt về phía mình, giam cầm trên người mình.
Tây Lương Mạt vừa mới hít thở được đã bị người ta túm qua, một hơi nghẹn nửa vời trong ngực, khó chịu đến mức nàng suýt nữa chửi ầm lên, thế nhưng vừa há miệng đã thấy người phía dưới lười biếng chống má, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười khẽ, rồi hôn lên khóe môi nàng một cái: “Nha đầu, chào buổi sáng.”
Nụ cười lười biếng của hắn như một chiếc lông chim nhẹ nhàng phất qua trái tim nàng, Tây Lương Mạt nhất thời cảm thấy tim đập mạnh, trên mặt cũng bay lên rặng mây đỏ, mắng không thành lời, chỉ có thể mắng thầm trong lòng, yêu nghiệt, rõ rành rành là một lão yêu nghiệt ngàn năm!
Bách Lý Thanh nhìn thấy hết phản ứng của Tây Lương Mạt, khóe môi nở một nụ cười hài lòng.
Nhưng có người hài lòng, đương nhiên có người không hài lòng. Bách Lý Lạc cảm thấy hai người trước mặt là những người thân thiết nhất của mình, cũng là người mình để ý nhất, thế nhưng giữa bọn họ lại như có một bầu không khí mông lung, giống như một không gian, một nơi mà mình hoàn toàn không chen vào được.
Hắn mở mịt nhìn những gì trước mắt, bỗng có một cảm giác kỳ lạ, sự thân mật giữa bọn họ là thứ mà hắn không thể nào có được, hoặc nên nói là suốt đời cũng không thể có được, nhưng mà… vì sao?
Vì sao rõ ràng là đệ đệ thân thiết nhất của hắn, và cả Linh tỷ tỷ mà hắn thích nhất, khi bọn họ ở cùng nhau, trong lòng hắn lại khó chịu như bị ăn mòn thành một cái hố trống rỗng.
Bách Lý Lạc vuốt ngực, chậm rãi cuộn tròn lại.
Tây Lương Mạt không để ý đến vẻ khác thường của hắn, chỉ cảm thấy bình thường lăn lộn trong phòng mình, thân mật thế này cũng không có gì không thích hợp, nhưng lúc này đang ở cùng Lạc Nhi, nàng luôn cảm thấy rất mất tự nhiên, nhất là khi nàng cảm nhận được rõ ràng người mà mình đang nằm trên có những phản ứng không nên có.
“Đêm qua ngươi tới từ lúc nào? Không bận việc à?” Tây Lương Mạt vừa cố gắng xoay người xuống giường vừa nói.
Khoảng thời gian qua Bách Lý Thanh bận tối mày tối mặt, ký kết hiệp ước với Tây Địch, chuyện hòa thân, chuyện đại quân trở về, quân đội phiên vương phải xử lý thế nào, không ít chuyện cần hắn giải quyết, đã ngủ ở thư phòng ba bốn ngày. Nàng vốn có thể đi giúp đỡ, nhưng nay đã chính thức thụ phong làm Phi Vũ Đốc Vệ, quản lý sáu nghìn Phi Vũ Quỷ Vệ, công chuyện cũng không ít, nhất là nàng còn phải để ý chuyện Tây Lương Sương và gian tế Tây Địch.
Bách Lý Tố Nhi thì không hiểu sao lại chơi với Bách Lý Lạc, đến khi nàng phát hiện thì Bách Lý Lạc đã rơi xuống nước, được Bách Lý Tố Nhi cứu lên, mặc dù trong lòng nàng còn hoài nghi nhưng không kịp bắt lấy Bách Lý Tố Nhi hỏi cẩn thận, bởi rơi xuống nước vào cuối thu nên Bách Lý Lạc bị sốt cao.
Liên tục mấy ngày nàng ở đây chăm sóc Bách Lý Lạc, càng không có thời gian đi giúp Bách Lý Thanh, chỉ có thể không để hắn phân tâm vì những việc vụn vặt này, mặc dù ở cùng một phủ, vợ chồng nằm cùng một giường, hai người lại gần như ba bốn ngày chưa từng gặp mặt.
Bách Lý Thanh nhìn nàng xuống giường rồi khó chịu giãn gân cốt, hắn lười biếng nói: “Nếu ta không tới có lẽ nha đầu ngươi sắp đổi người bên gối đến nơi rồi.”
Tây Lương Mạt cau mày, nàng xuống giường mới phát hiện xương cốt toàn thân sắp rời ra từng mảnh, một đêm ác mộng vốn là biểu hiện của cơ thể không thoải mái, trong lòng không khỏi có chút khó chịu: “Nói bậy bạ gì vậy, nếu không vì nghĩ tới ngươi thì ta tội gì phải vất vả như thế, ngươi tưởng dỗ trẻ con dễ lắm à?”
Nàng không thích nhất là đàn ông luôn cho rằng việc nhà và trông con đều là nghĩa vụ đương nhiên của phụ nữ, giống như đấy là trời sinh, không cần phải trả giá cái gì, coi sự vất vả khổ cực của phụ nữ là đương nhiên.
Bách Lý Thanh thấy nàng hơi giận, hắn cũng có chút bực bội, đang định nói gì thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Bách Lý Lạc ngắt lời bọn họ: “Linh tỷ tỷ, vì Lạc Nhi mà hai người rất vất vả, Lạc Nhi khiến hai người không vui đúng không?”
Giọng nói mang theo tiếng nức nở khiến Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt đều ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Bách Lý Lạc.
Tây Lương Mạt nhìn hắn mang vẻ mặt hoang mang, cơ thể cuộn tròn, đôi mắt to không mục đích, không khỏi mềm lòng, lại có chút nóng ruột, chỉ lo hắn còn chưa khỏi bệnh, bò lên giường vỗ lưng hắn, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Còn chỗ nào khó chịu sao?”
Bách Lý Lạc nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên một chút rồi lại buồn bã hạ xuống, xoa ngực nhẹ giọng hỏi: “Linh tỷ tỷ, ngực Lạc Nhi rất trống rỗng, còn rất đau, vì sao thế? Có phải Lạc Nhi sắp chết không?”
Tây Lương Mạt không hiểu, chỉ cho rằng hắn còn khó chịu, trong lòng quýnh lên, nhẹ nhàng an ủi: “Lạc Nhi ngoan, ngươi không khiến tỷ tỷ và Thanh Nhi không vui, Lạc Nhi là đứa bé lương thiện nhất, tỷ tỷ thích Lạc Nhi mà, lát nữa tỷ tỷ sẽ nhờ Y Chính gia gia tới xem ngươi khó chịu ở đâu nhé?”
“Thật chứ?” Bách Lý Lạc có chút hoảng sợ, hắn sợ, hắn sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của Linh tỷ tỷ và Thanh Nhi, sau đó sẽ bị vứt bỏ, hắn mơ hồ cảm thấy rất lâu trước kia từng có một người mình rất để ý đã vứt bỏ hắn và Thanh Nhi.
Tây Lương Mạt thương tiếc xoa trán hắn: “Ngoan, tỷ tỷ đi rồi về ngay.”
Thấy Bách Lý Lạc ngoan ngoãn gật đầu Tây Lương Mạt mới xuống giường, vội vã đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa gọi: “Ma ma, Bạch Trân, đi mời lão Y Chính tới một chuyến.”
Bách Lý Lạc nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đứng ngoài cửa, rồi quay đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh đang tựa trên đầu giường, lẳng lặng nhìn mình, hắn dùng tay áo lau vội nước mắt nước mũi trên mặt một cái, cười xán lạn: “Thanh Nhi, chào buổi sáng.”
Đối với bản lĩnh vứt chuyện khổ sở ra khỏi đầu rất nhanh của Bách Lý Lạc, Bách Lý Thanh đã nhìn thành quen rồi, chỉ khẽ hừ một tiếng: “Đồ ngốc!”
Bách Lý Lạc không tức giận chút nào, Thanh Nhi của hắn luôn mất tự nhiên thế này, hắn cũng nhìn thành quen rồi, chỉ sát tới gần, rất nghiêm túc nói bên tai Bách Lý Thanh: “Thanh Nhi, ngươi có thể tặng Linh tỷ tỷ cho ta không, ta sẽ tặng rất nhiều bảo bối cho ngươi.”
Bách Lý Thanh bỗng ngẩng đầu, trong đôi mắt âm mị hiện lên một tia sắc bén lạnh giá, tựa như có một thứ gì đó rất đáng sợ lướt qua vực sâu không đáy kia, nhưng cuối cùng… bị hắn mạnh mẽ kiềm chế.
Thế nhưng Bách Lý Lạc vẫn hoảng sợ, hơi lùi về một chút, sợ hãi nhìn Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhắm mắt lại, một lát sau mới chậm rãi mở ra, dùng một ngữ khí kiên nhẫn đã lâu chưa từng thấy ở hắn nhẹ nhàng nói với Bách Lý Lạc: “Đồ ngốc, nếu ta nói, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ của ta, ngươi có thể từ bỏ Linh tỷ tỷ của ngươi, tặng nàng cho ta không?”
Bách Lý Lạc sửng sốt, vô thức lắc đầu: “Không thể nào.”
Bách Lý Thanh nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Vì thế, câu trả lời của ta cũng là không thể nào.”
Bách Lý Lạc bỗng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Bách Lý Thanh, ánh mắt như vậy khiến Bách Lý Thanh trong thoáng chốc gần như cho rằng Bách Lý Lạc đã khôi phục bình thường.
“A Lạc, ngươi cũng biết, nếu ngươi muốn cái gì ta có thể dùng tất cả sức lực thực hiện cho ngươi, bởi vì…” Bách Lý Thanh lẳng lặng tựa lưng vào gối, nhìn về phía bầu trời trắng ngần ngoài cửa sổ, nói thầm: “… Trên thế gian lạnh giá này, chỉ có ta và ngươi ở bên nhau, chúng ta trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, ta nghĩ nếu có một ngày ta chết đi, ta sẽ mang theo ngươi đi cùng.”
Bách Lý Lạc lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Nàng rất đặc biệt, như một đám lửa nho nhỏ, đúng không? Rất dễ làm bỏng người ta, nhưng rất ấm áp, nếu nắm trong tay sẽ cảm thấy huyết mạch cứng nhắc trên người có hơi ấm.” Đầu ngón tay Bách Lý Thanh lướt qua tay Bách Lý Lạc, rồi chậm rãi cầm tay Bách Lý Lạc, khiến Bách Lý Lạc cảm nhận được ngón tay hắn lạnh lẽo đến mức nào.
Hai người là anh em sinh đôi, có điều Bách Lý Lạc như trăng sáng trên bầu trời, ánh sáng tuy không rực rỡ bằng mặt trời mới mọc nhưng cũng chiếu rọi vạn vật thế gian, còn bản thân hắn lại như bóng ma không thể gặp ánh trăng hoặc ánh mặt trời, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn Bách Lý Lạc.
“A Lạc, ngươi sống trong thế giới của ngươi đã nhiều năm, ta ở nhân gian này cũng có chút mệt mỏi, ngươi cũng biết đấy, thế gian này quá lạnh.” Bách Lý Thanh chậm rãi nói, ngữ khí miễn cưỡng khiến người ta nghe không hiểu nỗi lòng hắn, chỉ cảm thấy như đang ở trong một cánh đồng tuyết bao la không thấy được điểm tận cùng, tuyết bay lả tả khắp trời, cực kỳ trống trải và cô đơn.
Bách Lý Thanh không nói tiếp nữa, Bách Lý Lạc cũng im lặng, không biết nghe có hiểu không, hay không nghe thấy gì hết.
Khi Tây Lương Mạt bước vào đã cảm thấy bầu không khí quái dị, nhưng không biết tại sao, chỉ thấy đôi song sinh kia lặng yên một nằm một ngồi, như một đóa hoa sen sinh đôi nở trong thiên địa thần ma.
Nàng lẳng lặng nhìn chốc lát, than khẽ một tiếng rồi xoay người ra ngoài.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại đi, chỉ vô thức cảm thấy, vào lúc này, có lẽ nên để bọn họ một mình sẽ tốt hơn.
— Ông đây là đường ranh giới Lạc Nhi bé nhỏ đáng yêu —
Trong căn phòng mờ tối, mùi rượu nồng nặc khắp nơi, còn có một mùi hương kỳ dị, đó là mùi đặc biệt chỉ sau khi nam nữ hoan ái mới có.
“Ưm…” Tây Lương Tĩnh vỗ trán, chậm rãi chống cơ thể mỏi nhừ của mình dậy, trước mắt mờ mờ, chỉ nhìn thấy xanh xanh hồng hồng, không nhìn rõ bất cứ thứ gì hết.
Hắn vuốt cái trán đau nhức, ngồi dậy, huyệt thái dương giật thình thịch khiến hắn không thể nhịn nổi vỗ đầu mình, đêm qua hắn bị đám giáo úy thuộc hạ của mình kéo tới một phường đào kép uống rượu, trong lòng hắn khó chịu, trước mặt luôn thoáng qua hình ảnh vô tình nhìn thấy trên kiệu, Cửu Thiên Tuế đè Mạt Nhi bên dưới, bừa bãi yêu thương, cảm giác quái dị đó khiến hắn vô cùng bức bối, nhất là…
Nhất là Mạt Nhi lại hoàn toàn quen với sự thân thiết của Cửu Thiên Tuế, vòng đôi tay lên cổ đối phương, nở nụ cười quyến rũ mà trước nay hắn chưa từng nhìn thấy.
Điều đó càng khiến hắn không thể nói lên lời cảm giác trong lòng là thế nào, cho dù miệng mắng một tiếng vô liêm sỉ mà vẫn không chèn ép được cảm giác phẫn nộ, hoặc cáu giận, hoặc… đố kỵ trong lòng.
Đêm qua uống quá nhiều, nhìn đào kép cao ngạo và mỹ lệ được thuộc hạ dâng lên, hắn bỗng dưng nhìn gương mặt kia thành Tây Lương Mạt, nhìn thành nàng nở nụ cười quyến rũ đó với mình, nhìn người nàng chủ động vòng đôi tay lên cổ biến thành mình.
Sau đó đã…
Tây Lương Tĩnh bực bội ôm trán, không biết là xấu hổ hay… lưu luyến.
“Ư…” Phía sau bỗng vang lên tiếng kêu yếu ớt duyên dáng của nữ tử khiến hắn giật mình, sau đó hắn có chút mất kiên nhẫn hất bàn tay mềm mại đang đụng vào mình ra.
“Bỏ ra!”
Thế nhưng, khi hắn vô tình liếc nhìn thấy thiếu nữ trên giường, mặt hắn không khỏi cắt không còn giọt máu: “Trinh Nguyên Công Chúa!”