“Lily, đều là anh không tốt.”
Tô Thụy rốt cục nhịn không được, xông vào ôm lấy Lily vẻ mặt chấn kinh.
“Anh, anh về từ khi nào vậy?”
Tô Thụy tràn đầy đau lòng lau nước mắt khóe mắt cô ta, “Ngốc ạ, em quên sao, hôm nay anh bay về.”
Mặt Lily đỏ lên, xấu hổ cúi đầu, “Anh Thụy, thực xin lỗi, em vậy mà quên mất.”
Cô ta như vậy, càng khiến cho Tô Thụy càng thêm đau lòng, bọn họ là bởi vì anh…
“Đừng nói xin lỗi, muốn nói xin lỗi phải là anh, nếu không bởi vì anh, em hiện giờ là đang ở nước M hưởng thụ hào quang, chứ không phải ở nơi không có tiếng tăm này.”
Anh ta thích cô gái cười sáng lạn dưới ống kính, thích cô gái luôn đối xử tốt với nhân viên công tác, thích cô gái bởi vì mình chú ý mà đỏ mặt…
Nhưng mà cô ta bây giờ, không oán không hối lựa chọn tới Hoa Hạ xa xôi, đi tới quê hương của mình, tương đương với từ bỏ tất cả cố gắng trước đây, cô ta như vậy, anh ta sao có thể không toàn lực giúp đỡ được.
“A, Tô Thụy, anh cũng biết Lily ở nơi này không có chút tiếng tăm gì, vậy anh nhanh khuyên nhủ cô ấy đi, bảo cô ấy cùng tôi trở về thôi.”
Tô Thụy không thèm để ý tới Garci châm chọc khiêu khích, ngẩng đầu nhìn cô ta còn chưa kịp nói xong: “Garci, tôi sẽ không để cho Lily trở về cùng cô.”
“Tô Thụy, anh luôn miệng nói yêu Lily, nhưng hiện giờ anh đang làm cái gì, anh đang hủy hoại tiền đồ của cô ấy!”
Giày cao gót Garci đi giẫm lên trên mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc mãnh liệt.
Tô Thụy trấn an người trong lòng mình, “Garci, cô nghe tôi giải thích đã, nhà tôi ở đây có chút thế lực, cho nên tôi khẳng định có thể tìm được đại ngôn quảng cáo không tồi cho Lily.”
Garci dừng bước lại, dùng ánh mắt đã lăn lộn nhiều năm ở Làng giải trí độc ác nhìn anh ta, “Anh xác định?”
“Đúng, Lily vì tôi mà đến, mặc kệ nói thế nào, tôi cũng phải giúp cô ấy mở ra thị trường ở Hoa Hạ.”
“Nói thì dễ, thị trường lớn như vậy, nhiều nghệ sĩ như vậy, anh muốn làm thế nào?” Garci vẫn như cũ không thể nào tin được.
“Garci, anh Thụy nói sẽ giúp tôi thì nhất định sẽ giúp tôi, đừng hỏi nữa.”
Garci nghe được Lily nói như vậy, muốn hỏi nhiều cái khác cũng đều nuốt xuống bụng, “Được rồi, bây giờ tôi liền tin tưởng, nhưng nếu anh không làm được, tôi liền lập tức mang Lily về nước M!”
“Được.”
Nước M.
Ngày hôm qua quay phim tuy không có vai của Mặc Khuynh Thành, nhưng cô vẫn tới quan sát nội dung mọi người quay.
“Mặc, hôm nay tới cô lên quay rồi.” An Đông một bộ kích động nói.
Nói thật ra, ông nghĩ muốn tận mắt mình xem khuôn mặt trời sinh ra làm diễn viên Làng giải trí này.
“Vâng.”
Cô đứng dậy, hướng tới chỗ quay phim.
Quần áo trên người khác với quần áo bình thường là càng thêm tinh xảo hơn, trước mặt một đống đồ án ma phương cũng dự báo thế giới của cô không giống với thế giới của nam chính.
Bởi vì là phim khoa học viễn tưởng, cho nên chỗ bọn họ quay bây giờ đều có vải màu xanh bao quanh khắp nơi.
Nam chính Felix đột nhiên xuất hiện ở mảnh đất này, cũng vẫn ngựa xe như nước, chỉ là anh ta cẩn thận phát hiện ra nơi này không giống chỗ ở của anh.
Mọi người ở nơi này, quần áo trên người đều là đủ mọi màu sắc, nhưng lại không có màu đen và màu xám, cho nên đồ anh đang mặc hiển nhiên thành hạc giữa bầy gà.
“Ai, anh là ai, sao lại mặc đồ màu đen vậy?”
Tóc dài phất phới, cô gái mặc váy ngắn xuất hiện ở trước mắt anh.
“Tôi là Felix, cô là ai?”
“Tôi là Cecilie, này, anh còn chưa trả lời sao anh lại mặc bộ đồ khó coi như vậy.” Cecilie nhíu mày, hiển nhiên cực kì bất mãn với đồ anh ta đang mặc.
“Quần áo của tôi rất đẹp, chỉ là của cô…” Anh không biết phải hình dung như thế nào.
“Thế nào, quần áo của tôi đẹp chứ!”
Hiển nhiên, Cecilie không có phát hiện ra vẻ mặt của anh.
Felix vô thanh gật đầu, nơi này vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu, bây giờ còn không thể đắc tội cô ta.
“Cecilie, vì sao trên quần áo của cô lại có nhiều ma phương như vậy?” Đây là vấn đề anh vẫn thắc mắc.
“Bởi vì nơi này là thế giới ma phương.”
Cô khinh thường nhìn Felix lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, người này sao lại ngạc nhiên như vậy.
“Trái lại anh đó, anh từ đâu tới đây?”
“Làm sao cô biết được tôi không phải người ở đây?” Felix tò mò hỏi.
Một giây sau, Cecilie càng thêm khinh thường nhìn anh, người này sao lại ngốc như vậy.
“Anh mặc như vậy, lại còn hỏi tôi nhiều câu cổ quái như vậy, anh cho là tôi quá ngu ngốc hay là bản thân anh ngốc vậy?”
“Thật xin lỗi, tôi không có ý này.”
“Thôi, tôi không so đo với hạng người như anh, xin chào.”
Không hứng thú xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại bị Felix giữ tay lại.
“Rầm.”
Theo bản năng đá một cước, trực tiếp đá anh quỳ trên mặt đất.
“Này, cô cô sao cô lại như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi, sao lại động tay động chân vậy.”
Cecilie hai tay chống nạnh, lửa giận tỏa ra bốn phía, gió xung quanh cũng bắt đầu nổi lên.
“Cecilie, cô, cô hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ là còn có câu hỏi muốn hỏi cô thôi?”
Felix quỳ trên mặt đất không chú ý biến hóa xung quanh, cố nén đau đớn ở đầu gối, cuống quít nói.
Anh biết, nếu không giải thích rõ ràng, Cecilie nhất định sẽ không chút do dự nào mà rời đi.
Gió xung quanh tựa hồ như nhờ lời giải thích của anh mà giảm đi không ít, sắc mặt Cecilie bớt đi vài phần, “Hóa ra là như vậy, vậy được rồi, anh còn có cái gì muốn hỏi mau hỏi, tôi phải về nhà rồi.”
Felix đứng dậy, nhếch khóe miệng, “Cecilie, tôi muốn hỏi cô có thể cho tôi ở nhà cô được không?”
Nơi này lạ nước lạ cái, rất không dễ dàng gì gặp được người chủ động nói chuyện với mình, có lẽ thời gian sau này khả năng bản thân phải giải quyết không ít vấn đề.
“Không được.” Cecilie hoàn toàn không do dự, chuyện như vậy căn bản không cần suy xét.
Felix vốn là không có hi vọng quá, nhưng lúc vừa nghe được như vậy vẫn thấy có chút mất mác.
“Một khi đã như vậy, tôi liền không ép buộc, cảm ơn.”
Xoay người chuẩn bị tìm kiếm chỗ có thể ngủ được, bước chân thong thả bước từng bước, đáng tiếc người phía sau vẫn không hề có ý định giữ lại.
Ài, thôi vậy, vẫn là tự dựa vào chính mình thôi…
Xuyên qua đường phố phồn hoa, cuối cùng cũng tìm được một chỗ đồng ý thu nhận anh lại, mặc dù có chút nát, nhưng đối với Felix đã trải qua nhiều chuyện mà nói, tuyệt không tính là cái gì cả.
Nóc nhà có chút cũ nát, ánh trăng trên trời chiếu xuống, anh gối đầu, yên lặng nhìn.
Anh không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết bản thân nên làm thế nào mới có thể quay trở về, nhưng thí nghiệm chính là để chứng thực xem có tồn tại người ngoài hành tinh không, nhưng hiện tại nơi anh đang ở rõ ràng cực kì có chút lệch lạc, nhưng vẫn chứng minh một điều, trên thế giới này ngoại trừ con người còn có những người khác.
Ài, cũng không biết Cáp Đế hiện giờ thế nào rồi…
Sau đó lại nghĩ, tuy mình còn sống, nhưng chưa biết ngày trở về, có lẽ cả đời đều phải ở lại chỗ này, như vậy cũng được, ở lâu, Cáp Đế sẽ buông bỏ mình sống một cuộc sống mới.
“Kẽo kẹt.”
Cửa gỗ cũ nát không chịu nổi cơn gió thổi qua kêu kẽo kẹt, anh không thèm để ý, nhưng âm thanh kế tiếp cũng không thể khiến cho anh bỏ qua.
“Òng ọc…”
Cúi đầu nhìn về phía bụng, khe khẽ thở dài, một ngày không ăn cơm rồi…
Đứng dậy hướng về thùng rác ngoài cửa, thuần thục lẩm bẩm.
Anh và Cáp Đế từ nhỏ đã là cô nhi, cho nên ở đâu có thức ăn thừa, anh vẫn tương đối rõ ràng.
Buổi đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng không ngừng tìm kiếm đồ xung quanh.
Một lát sau, trên mặt của anh rốt cục cũng lộ ra nụ cười, tìm được rồi!
“Chậc, anh chuẩn bị ăn tối với cái này?” Thình lình phát ra tiếng nói, vang vọng khắp trời.
Anh không có ngẩng đầu, vẫn vào trạng thái cảnh giác nhưng anh ta không biết Cecilie đến đây ở lúc nào, không ra mặt cũng không tạo tiếng động.
“Có ăn là không tệ rồi.”
Không sai, ăn ít so với không có ăn là tốt rồi, ít nhất, anh sẽ không cảm thấy đói khát.
Cecilie đi lên phía trước, ném nửa túi bánh mì mốc meo trong tay anh đi.
“Đi cùng tôi.”
Felix chỉnh lại quần áo, đi sau lưng cô, rời khỏi nơi cũ nát này.
Ngồi trên xe mui trần, anh che đi chấn kinh trong lòng xuống.
“Đến rồi, xuống xe.”
Tốc độ của xe rất nhanh, ước chừng năm phút đồng hồ liền đến một toàn biệt thự vùng ngoại ô.
“Cảm ơn.”
“Cắt, anh coi như tôi thừa lòng tốt đi.”
Nhanh chóng bước vào biệt thự, cô ở trong mắt của Felix trầm xuống vài phần.
Cô cũng không biết vì sao lại có lòng tốt như vậy, có thể bởi vì nhiều năm qua không có nói chuyện với người khác, có thể là do mình quá cô độc rồi…
Đồ ăn rất đơn giản, vài miếng bánh mì cùng một chút hoa quả, nhưng anh đã cực kì thỏa mãn.
“Ăn xong nhớ thu dọn sạch sẽ, phòng của anh ở lầu hai bên trái phòng đầu tiên, không được đi loạn, nếu không thì hậu quả anh sẽ không gánh vác được.”
Túy ý nói một câu rồi biến mất trên hành lang, lại mang theo lời cảnh cáo.
Felix là người biết nhìn sắc mặt người khác, anh hiểu Cecilie có thể để mình ở lại cũng không dễ dàng gì, còn những cái khác, thời gian vẫn còn dài, một ngày nào đó sẽ làm rõ.
Thu dọn đồ xong, đi tới trước cửa phòng cô đã chỉ.
Mở cửa phòng ra, chiếu vào trước mắt, lại khiến cho anh không bước chân nổi.
Vốn tưởng rằng là một căn phòng cực kì bình thường, nhưng anh vẫn là xem nhẹ thế giới này rồi.
Tất cả đều là màu trắng, không có màu khác, màu sắc đơn điệu khiến cho anh liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng.
“Xin chào, xin hỏi ngài cần phục vụ gì?”
Một hộp ma phương nhỏ màu trắng xuất hiện bên chân, nhìn kĩ mới phát hiện trên đỉnh đầu nó có đôi mắt màu trắng.
“Xin chào, xin hỏi có thể giới thiệu cho tôi biết công năng của phòng này không?”
“Cực kì nguyện ý phục vụ cho ngài, nơi này có cái nút, ngài có thể tùy ý ấn chọn đồ ngài muốn.”
Một bàn phím màu trắng xuất hiện trên tường, anh tùy ý bấm xuống, rất nhanh, trong căn phòng trống trải liền xuất hiện ra một chiếc giường.
Quả nhiên thần kì.
Sau đó anh đem tất cả các phím bấm hết một loạt, sofa, bàn, TV, tủ quần áo…
“Ngài học thật nhanh, còn cần cái gì có thể nói với tôi.” Hộp nhỏ trắng nói xong liền chuẩn bị quay vào giữa phòng.
“Chờ một lát, tôi còn chưa biết tên cậu là gì?”
Hộp nhỏ vẫn máy móc nói chuyện cực kì rõ ràng dừng lại cúi xuống, “Tôi không có tên.”
Không có tên, vậy thì làm khó rồi…
Felix cau mày, sau đó hỏi: “Nếu không tôi đặt cho cậu một cái tên nhé?”
“Có thể.”
“Vậy gọi là Tiểu Bạch đi.”
“Được.”
Cứ như vậy, hộp nhỏ màu trắng không có tên từ nay liền gọi là Tiểu Bạch.
Trong một gian phòng khác, Cecilie nhắm mắt lại đột nhiên mở hai mắt, bên trong tất cả đều là phức tạp.
Tiểu Bạch sao…
“Cut! Nghỉ thôi, chuẩn bị cảnh quay kế tiếp.”
Giọng của Tôn Đức vang lên, phức tạp đáy mắt Mặc Khuynh Thành lập tức biến mất, nụ cười tràn đầy đứng dậy đi xuống giường.
“Mặc, tôi còn lo lắng NG vài lần, không nghĩ tới cô một lần liền xong, thảo nào An Đông đặc biệt chờ mong biểu diễn của cô.” Quả thực là toàn vẹn, khi anh cùng cô diễn, cô chính là Cecilie.
“Lạp Lý, nếu không nhờ anh, tôi cũng sẽ không một lần liền qua.”
“Ha ha, vậy cũng phải.”
“Được rồi, hai người các người nhanh chóng rời khỏi đi, đừng đứng ở đây nói chuyện phiếm nữa!” An Đông đầu tiên không nhìn nổi nữa, trực tiếp vỗ sau lưng bọn họ.