Đới Húc gật đầu: “Được, vậy em tra đi, nếu tra ra, tôi mời em một bữa.”
“Được thôi!” Mã Khải vui vẻ nhận lời, hớn hở chạy đi điều tra tin tức chứng minh thân phận, chỉ chốc lát sau liền ủ rũ cụp đuôi trở về, “Sau này đừng ai bảo em mua vé số nữa, em không có may mắn đó!”
Đới Húc vỗ vai cậu: “Đừng nản chí, thật ra em suy nghĩ một chút sẽ biết, một kẻ có thể bắt chước nhiều chi tiết như vậy sẽ sơ ý chuyện để lộ thân phận qua thẻ căn cước sao?”
“Lão Đới, anh xấu lắm, vừa rồi anh nên mắng em một trận cho em tỉnh ra, phải liều mạng cản em, không cho em điều tra! Nghe anh nói em mới biết, loại tâm lý ôm may mắn này đúng là mù quáng.” Mã Khải uể oải nói.
“Nếu vừa rồi tôi giải thích với em như vậy, chưa chắc em đã phục, cho nên có những lúc, bản thân phải va chạm mới có thể nhìn rõ sự việc.” Đới Húc bật cười.
Mã Khải đắn đo suy nghĩ, cảm thấy hợp lý nên cũng không nói gì thêm. Ngay sau đó cậu phát hiện Phương Viên hình như đang có tâm sự, liền quan tâm hỏi: “Phương Viên? Sao thế?”
Phương Viên hoàn hồn, hơi do dự, nói: “Tớ hơi lo lắng cho nữ bác sĩ tên Bạch Tử Duyệt kia. Thời điểm chúng ta tới bệnh viện, cô ấy chủ động cho chúng ta cách liên lạc, còn nói có khả năng sẽ cung cấp ít thông tin, tớ lo không biết cô ấy có gặp nguy hiểm gì không.”
“Thôi đi, cái gì là liên lạc với ‘chúng ta’, cung cấp manh mối cho ‘chúng ta’, hôm ấy tớ cầm số điện thoại lão Đới đưa gọi cho cô ta, cậu không biết thái độ của cô ta là gì đâu, không thèm nói chuyện với tớ, một hai đòi nói chuyện với người cô ta cho số điện thoại, tưởng mình là ai chứ! Nếu không phải vì cần điều tra hồ sơ khám bệnh, tớ đã không khách khí!” Nghĩ đến hôm ấy gọi điện cho Bạch Tử Duyệt bị mắng, Mã Khải không nhịn được mà hầm hừ, “Tớ thấy muốn cung cấp thông tin cho chúng ta căn bản là giả, tớ nghi cô ta để ý lão Đới, mượn cớ lấy để có số điện thoại mới là sự thật!”
“Đây không phải vấn đề sau khi cậu gọi điện mới biết sao?” Phương Viên nói với cậu, đồng thời cũng là nói với Đới Húc, “Ban đầu chúng ta đều không suy xét tới phương diện khác, chỉ sợ kẻ xấu nghe xong cũng nghĩ như vậy, thật sự tưởng cô ấy cung cấp tình báo cho chúng ta, như vậy đối với cô ấy có khả năng không tốt lắm.”
Nghe xong, Đới Húc không lập tức nêu ý kiến, suy nghĩ một hồi, mới bảo Mã Khải và Phương Viên tới gần, Lâm Phi Ca không biết lại đi đâu, có điều qua chuyện hôm trước, hiện tại không ai muốn gọi cô ấy về, cho nên cứ mặc kệ.
“Tạm thời không nhắc tới Bạch Tử Duyệt, hôm đó chúng ta ở bệnh viện điều tra về Cát Quang Huy, hai em có cảm thấy hoài nghi điểm nào không?” Đới Húc hỏi.
“Hoài nghi…” Mã Khải học theo Đới Húc vuốt cằm, “Em quả thật có một điểm hoài nghi, chính là chuyện Cát Quang Huy nói hắn làm mất con dấu. Em cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy nếu là người bình thường, ai sẽ tìm mọi cách đi trộm con dấu của người khác? Muốn vu oan cũng phải tìm tật xấu nghiêm trọng, tìm tới một bệnh nhân như Hoàng Tiểu Hồng, căn bản không thể gây ra chuyện đáng tranh cái, hơn nữa chỉ là một tờ giấy tái khám, việc này có ích lợi gì sao, mọi người nói đúng không? Cho nên em nghi ngờ liệu có khả năng không phải có kẻ trộm con dấu, mà vừa khéo nhặt được, sau đó không định trả lại bởi vì có việc dùng đến. Mọi người cảm thấy giả thuyết này hợp lý không?”
“Ừ, giả thuyết này của em có thể thành lập, so với khả năng cố ý trộm con dấu rồi hãm hại Cát Quang Huy có tính hợp lý hơn.”
Đới Húc khẳng định suy nghĩ của Mã Khải khiến cậu lập tức mặt mày hớn hở, cảm xúc rất tốt.
“Còn gì khác không?” Ngoài mặt là hỏi Mã Khải và Phương Viên, có điều thời điểm hỏi, ánh mắt Đới Húc chủ yếu vẫn hướng về phía cô.
“Có.” Phương Viên gật đầu, “Em cảm thấy từ vết thương trên người Hoàng Tiểu Hồng và Trương Ức Dao có thể chứng minh một vấn đề. Pháp y Lưu có nói khi còn sống Trương Ức Dao đã từng giãy giụa nhưng không quá mạnh, đa số là vết thương lúc gần chết, hắn là khi cận kề cái chết mới theo bản năng giãy giụa. Còn Hoàng Tiểu Hồng, ngay cả giãy giụa tạo thành vết thương cũng không có, em nghĩ điều này chứng minh hung thủ không chỉ không quen biết họ, hơn nữa ngay từ đầu còn không cho họ cảm giác uy hiếp tới tính mạng của mình, cho nên mới không chút đề phòng mà đi theo đối thủ, mãi đến trước khi bị giam giữ cũng không phản kháng hay giãy giụa, sau cho dù phát hiện manh mối, có lẽ vẫn còn nghĩ rằng dùng cách cầu xin để đối phương thương xót.”
“Vậy vì sao từ đầu tới đuôi Hoàng Tiểu Hồng đều không giãy giụa?” Mã Khải hỏi, “Trương Ức Dao tốt xấu gì sau khi phát hiện tình hình không đúng quả thật đã giãy giụa, Hoàng Tiểu Hồng vì sao lại bình tĩnh như vậy?”
“Tớ không nghĩ chị ta bình tĩnh, chúng ta điều tra lâu như vậy đương nhiên cũng khá hiểu tính cách của chị ta, chị ta là một người làm ăn, bản thân từ khó khăn đi lên, hơn nữa lớn tuổi hơn Trương Ức Dao, kinh nghiệm sống nhiều, vì thế tớ cho rằng ngay từ đầu chị ta giống Trương Ức Dao, vì bảo vệ chính mình, cho rằng chỉ cần cầu xin hung thủ sẽ tha cho họ, nhưng vì sao Hoàng Tiểu Hồng không hề giãy giụa, tớ cảm thấy không phải chị ta không muốn, có lẽ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, vì nguyên nhân tử vọng của chị ta và Trương Ức Dao không giống nhau, cho nên rất co khả năng thời điểm chị ta muốn giãy giụa đã không còn sức lực.” Phương Viên nếu lên suy đoán của mình.
Đới Húc gật đầu: “Suy đoán của em hợp lý hơn, tôi tán đồng.”
“Thế phải làm sao đây? Nên sắp xếp Bạch Tử Duyệt bên kia thế nào? Có gì khác cần tranh thủ thời gian không?” Mã Khải thấy họ không bổ sung gì thêm, liền hỏi Đới Húc.
“Trước mắt em xác nhận xem ngươi người kia có từng sống ở chỗ Vạn Huệ Tiệp hay không, gồm cả công tác, học tập hay thực tập, sau đó tiếp tục kiểm tra video giám sát.” Đới Húc nói với Mã Khải, sau đó sắp xếp công việc cho Phương Viên, “Em liên lạc với Bạch Tử Duyệt, hỏi xem công việc gần đây của cô ấy thế nào.”
Phương Viên và Mã Khải nhanh chóng nhận lệnh, Mã Khải lập tức điều tra chỗ giao nhau có vấn đề, Phương Viên gọi điện cho Bạch Tử Duyệt, ban đầu nhận điện thoại của Phương Viên, thái độ cũng như đối với Mã Khải khi trước, sau nghe Phương Viên nói là Đới Húc bảo mình liên lạc với cô, Đới Húc vì công việc bận rộn thật sự không có cách nào tự mình gọi điện, thái độ lúc này mới kiên nhẫn một chút.