Lộ Ánh Tịch cũng im lặng, thầm suy tính. Hắn nâng đỡ địa vị của Tê Điệp, suy trước tính sau, phòng ngừa việc tương lai Ô Quốc liên thủ cùng Lâm Quốc. Hắn không chỉ suy nghĩ chu đáo, mà còn nhìn xa trông rộng, chẳng trách từ khi hắn đăng cơ đến nay, Hoàng Triều ngày càng hùng mạnh. Tình thế trước mắt, xem ra Lâm Quốc đã cùng Hoàng Triều ngầm liên minh, chẵng lẽ Lâm Quốc bằng lòng trở thành một quận thành quy phục Hoàng Triều?
Nàng đương nhiên cũng hiểu rõ, điều kiện tiên quyết để Lâm Quốc chịu cúi đầu xưng thần dưới chân Hoàng Triều, đó là Hoàng Triều phải đánh bại Long Triêu. Hay nói cách khác, thực ra Lâm Quốc muốn quan sát thế cuộc, có thể cũng đã sớm lén lút qua lại với Long Triêu.
Âm thanh hoàng đế vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Hoàng hậu đang nghĩ gì thế?”
“Thần thiếp đang nghĩ, trên thế gian này, chuyện vẹn cả đôi đường, sao quá ít ỏi.” Lòng Lộ Ánh Tịch bỗng xúc động bùi ngùi, quân vương Long Triêu là người trọng võ hiếu chiến, còn Mộ Dung Thần Duệ có dã tâm tràn trề. Nàng bị kẹt trong thời thế loạn lạc, làm sao có quyền tự lựa chọn?
“Cho nên, mới cần phải lựa chọn cẩn thận.” Hoàng đế không mở mắt, dựa một chỗ không nhút nhích, vững chãi như núi Thái Sơn, hoặc nhẫn nhịn chịu đựng đến cứng ngắc.
Lộ Ánh Tịch chú ý lắng nghe, từ hô hấp của hắn phát hiện điều khác thường, liền mở mắt nhìn hắn: “Hoàng thượng, cảm thấy lạnh sao?”
“Ừ.” Hoàng đế thấp giọng lên tiếng.
Lộ Ánh Tịch ngồi dậy, vươn tay sờ trán hắn, hoảng sợ nói: “Hoàng thượng, mau truyền thái y!”
“Không cần.” Hoàng đế từ từ mở mắt, nhìn nàng chăm chú, “Hoàng hậu am hiểu y thuật, hẳn cũng biết ngự y không có năng lực này.”
Lộ Ánh Tịch trầm mặc một lúc, mới từ tốn mở miệng: “Thần thiếp nguyện ý trừ hàn độc cho Hoàng thượng.”
Hoàng đế khẽ nheo mắt, không mặn không nhạt hỏi: “Lần này, Hoàng hậu muốn trao đổi cái gì?”
Khóe môi Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chầm chậm trả lời: “Thần thiếp muốn trái tim của Hoàng Thượng.”
Hoàng đế sững sờ, nhưng chỉ trong khoảng khắc, liền ngửa đầu bật cười: “Bởi vì có được trái tim của Trẫm có thể đổi một nửa giang sơn?”
Lộ Ánh Tịch không đáp, lặng im mỉm cười yếu ớt. Những lời nói đùa trước đó của hắn, nàng sao có thể cho là thật.
Hoàng đế dần dần ngưng cười, nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của nàng, ánh mắt sắc lạnh như gươm: “Nghĩ kỹ rồi chứ? Chuyện không có lợi cho bản thân, nàng vẫn muốn làm?”
“Không phải vừa rồi Hoàng thượng cũng vậy sao?” Sắc mặt Lộ Ánh Tịch bình tĩnh, không tránh không né nhìn thẳng hắn. Không phải chỉ có hắn mới biết nhìn xa trông rộng, nàng cũng vậy.
“Được.” Hoàng đế khẽ nhếch môi cười, nụ cười đầy tao nhã hài lòng: “Trẫm nhận phần tình cảm này của nàng.”
Lộ Ánh Tịch mím môi cười, vén chăn ấm bằng gấm, ngồi xếp bằng, tư thế vận nội công.
Hoàng đế cười hứng thú dạt dào nhìn nàng, từ từ thu lại ánh mắt, ngồi xoay lưng về phía nàng.
Trong tẩm cung, không khí bỗng nhiên thay đổi, một luồng hàn khí dung hòa với luồng nhiệt khí, giao thoa vào nhau, đối lập kỳ quái.
Lúc này bên ngoài cung Phượng Tê, có một người đứng lặng trước cửa đại điện, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh xa xa, khuôn mặt anh tuấn nhuộm mấy phần buồn bã. Một cơn gió đêm thổi qua, làm lây động áo bào màu tro của y, tay áo tung bây phất phơ, vẻ mặt y càng thêm lạnh lẽo thê lương.
“Nam Cung thần y, Hoàng thượng có lệnh, Phượng thể Hoàng hậu không khỏe, không gặp bất cứ ai.” Lão thái giám canh cửa khó xử nhìn y.
“Làm phiền công công vào báo một tiếng.” Nam Cung Uyên từ trước đến nay không bao giờ gây khó dễ người khác, nhưng lần này lại rất kiên trì, đứng yên không chịu dời đi.
“Nhưng mà…” Lão thái giám chần chờ bức rức vặn vẹo hai tay. Vị Nam Cung thần y này là sư phụ của hoàng hậu, thân phận rất đặc biệt. Nhưng hoàng thượng ngay tại tẩm cung, đã truyền lệnh xuống dưới, không được quấy rầy, việc này phải làm sao đây?
“Công công xem thử khi nào thích hợp, thông báo dùm một lần nữa. Ta sẽ đứng chờ ở đây.” Nam Cung Uyên nở nụ cười ấm áp, đi đến bên cửa chính đỏ thắm, chắp tay đứng đợi, sẵn sàng chờ đợi lâu dài.
Lão thái giám cau mày, nôn nóng sải từng bước dài, vắt óc suy nghĩ lúc nào mới là thời gian thích hợp.
Trên bầu trời, mây đen giăng ngang che lấp ánh trăng, bầu trời đen kịt không ánh sáng. Trên mái hiên treo đầy đèn lồng, chiếu lên bóng người, đong đưa chập chờn, tranh sáng tranh tối.
Nam Cung Uyên thở dài một hơi. Chỉ cầu mong, Ánh Tịch sẽ không hối hận.