“Đúng vậy, cô là đang nói dối! Căn bản là không có khảo thí nào!”
“Không sai, cô có bản lĩnh nói ra khảo thí cái gì, nếu không thì chúng tôi khiến cho Mặc Khuynh Thành không xong đâu!”
Tràng diện càng thêm không thể khống chế được, Hứa Tịnh lại chỉ lạnh lùng nhìn toàn bộ.
Trải qua thời gian làm việc dài như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên đối mặt với tràng diện này, nói không sợ là giả, nhưng mà cô nhớ rõ tại trước lúc đi tới, Mặc Khuynh Thành nói câu kia, yếu đuối của cậu, chỉ có thể cổ vũ kiêu ngạo của bọn họ.
“Người đâu, trực tiếp kéo ra ngoài.” Cô không có nhiều lời, trực tiếp để cho bảo vệ kéo những người này đi.
“Buông ra, tôi muốn tố cáo các người!”
“Dựa vào cái gì muốn loại chúng tôi, chúng tôi đâu có thua kém những người này!”
“Bên trong này có tầm màn đen! Khẳng định có tấm màn đen, tôi tuyệt đối không để cho Mặc Khuynh Thành một tay che trời! Các người chờ đó…”
Những người còn lại trào phúng nhìn những người bị kéo đi.
Nực cười, bọn họ đến bây giờ cũng không biết lý do vì sao bị loại, chỉ là bọn họ cũng sẽ không nói, bớt đi một người cạnh tranh, bọn họ sẽ có cơ hội lớn hơn nữa.
Hứa Tịnh nhìn những người còn lại, nói: “Các người đã thông qua vòng thứ nhất, phía dưới có phân tổ nhân vật, muốn phỏng vấn làm nam chính, đi phía này, nữ chính ở bên trái, giáo chủ ma giáo ở bên cùng, nhân vật khác ở đây…”
Nói đến một nhân vật, liền có người xuất hiện tiếp nhận người đi theo, trật tự nghiêm nghị, không hề xuất hiện một chút hỗn loạn nào.
Từ Lập ngồi ở trong phòng phỏng vấn nhìn tràng diện như vậy, có chút cảm thán, cũng không biết Mặc Khuynh Thành có thể bồi dưỡng ra những người như vậy, xem tuổi tác của bọn họ, cũng gần tuổi cô ấy, nhưng mà hiện tại lại có thể đảm đương một mình được.
Sau đó ông nghĩ tới trước một minh tinh nói công ty này sẽ không tồn tại lâu, ông không khỏi cười nhạo, ông không biết công ty này có thể tồn tại bao lâu, nhưng ông rất rõ ràng, người kia chắc chắn không thể ở lại làng giải trí rồi.
“Cốc cốc cốc…”
“Mời vào.”
Mặc Khuynh Thành bước vào gian phòng, cười hỏi: “Đạo diễn Từ, cách này không tồi chứ?”
Từ Lập bày ra vẻ mặt buồn bực, “Trong đầu nha đầu cháu tới cùng có cái gì, sao có thể có cách này, lập tức liền giảm bớt không ít thời gian, chỉ là,” đang nói với cô liền chuyển sang, “Mặc Dận đâu?”
“…” Rất cứng rắn nói sang chuyện khác.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành hiểu rõ, nói: “Anh ấy hả, ở bên dưới, đúng rồi, đạo diễn Từ, ông chưa quên lời trước đó của chúng ta chứ?”
Xong đời!
Trong lòng Từ Lập run lên, ông đã trực tiếp tung Mặc Dận rồi, vì sao cô ấy không có dời tầm mắt đi, cái này không khoa học!
“Đương nhiên không quên, cháu yên tâm, kết thúc phỏng vấn, ta liền đi dạo với Mặc Dận.”
Phật Tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng thượng đế, Từ Lập ông bình thường chưa từng làm việc xấu, công ích cũng làm không ít, các người tỏ lòng từ bi, để cho Mặc Khuynh Thành quên đi chuyện vài phút trước đi!
Đáng tiếc, trời cao cũng không nghe được cầu xin trong lòng ông.
Mặc Khuynh Thành: “Đạo diễn Từ, người như vậy là không được, trước đúng là đã cược rồi, nếu là cháu có thể làm bớt đi nửa số người, người liền đưa phó cờ kia cho cháu.”
“Bang bang…”
Từ Lập nghe được tiếng trái tim của ông bị vỡ tan rơi xuống.
Ông cười nịnh: “Ha ha, cái này, nha đầu Khuynh Thành à, cháu nói cháu cũng không chơi cờ, muốn phó cờ kia làm gì, không phải là quá lãng phí sao.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Đạo diễn Từ, tuy cháu không chơi cờ, cho nên phó cờ kia với cháu mà nói có cũng được không có cũng chả sao.”
Từ Lập vừa nghe xong, trong lòng mừng thầm, tiếp tục nói: “Đúng vậy, cháu nghĩ xem, cháu cầm về cũng là chật chỗ, còn không bằng.”
“Còn không bằng tặng cho ông nội cháu.”
Nụ cười trên mặc Từ Lập cứng ngắc, như này quả thực là hoa quỳnh hết hi vọng, liền rơi vào đáy cốc mà.
“Đưa, tặng cho ông nội cháu?”
Mặc Khuynh Thành: “Đúng vậy, ông nội cháu đặc biệt thích chơi cờ, luôn luôn lôi kéo bạn của ông ấy tới chơi cờ, trước đây còn oán hận với cháu, thời điểm đấu giá lần trước, bỏ qua một bộ cờ tốt thời Thanh, đã làm cho ông cháu ảo não rất lâu.”
Cờ thời Thanh? Hội đấu giá lần trước?
Sẽ không thật sự đã biết là phó cờ đi?
Không thể, làm gì có chuyện khéo như vậy, nhất định là bản thân suy nghĩ quá nhiều, Từ Lập, phải thật bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh mẹ gì! Lão tử không bình tĩnh được!
Mặc Khuynh Thành nhìn dáng vẻ của ông, còn nói: “Nhắc tới cũng thấy trùng hợp, không nghĩ tới cháu lại thấy được phó cờ chỗ đạo diễn Từ, có lẽ là ông nội của cháu có duyên với phó cờ, hiện tại liền tốt rồi, chờ lúc cháu cầm phó cờ này trở về, ông cháu nhất định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng sẽ cho cháu thêm chút tiền tiêu vặt.”
“…” Phi! Cháu còn thiếu tiền tiêu vặt!
Lời này Từ Lập không dám nói ra miệng, chỉ có thể không ngừng châm chọc ở trong lòng, làm cho ông vui vẻ, lấy bộ cờ kia ra khoe, lần này thì hay rồi, còn không hề che đậy được, liền muốn bay rồi, nghĩ mà muốn thổ huyết…
Mặc Khuynh Thành làm bộ như nghi ngờ, hỏi: “Đạo diễn Từ, sao người lại không nói lời nào, chẳng lẽ người không muốn cho phó cờ kia cho cháu?”
Từ Lập nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, hận không thể vỗ một cái.
Từ Lập nhịn kích thích xuống, cứng rắn lộ ra nụ cười, “Nha đầu Khuynh Thành, sao cháu có thể nói như vậy, ta là người như vậy thôi, cháu yên tâm, sau khi phỏng vấn kết thúc, ta lập tức lấy cờ trên xe ra cho cháu.”
Mặc Khuynh Thành cười: “Vậy thật tốt, liền phiền toái đạo diễn Từ rồi.”
“Không phiền không phiền.” Biết phiền toái vẫn còn không cự tuyệt!
Qua một lúc lâu sau, mọi người thay đồ xong đi tới phòng phỏng vấn.
Mới vừa vào cửa, liền trực tiếp sửng sốt.
Đây là tình huống gì, vì sao lại có một cái gương lớn như vậy ở trong này?
Từ Lập ngồi ở chính giữa nói: “Tôi đã nhìn thông tin của mọi người, cũng biết nhân vật mọi người muốn diễn, có một đống cảnh tượng, các người tới lấy ra, lấy đồ ngẫu nhiên liền diễn với cái đó.”
“Đã hiểu, đạo diễn Từ.”
Tình huống như vậy, tuy nhiên thời gian chuẩn bị rất ít, nhưng mà càng có thể khiêu chiến mọi người hành động.
“Nếu tất cả mọi người đã hiểu, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
“A?”
Hiện tại liền bắt đầu? Nhưng mà…
Vị trí của các giám khảo, chỉ có một mình Từ Lập, bên cạnh còn bốn chỗ nữa, nhưng đều trống không.
Từ Lập nhìn đến phản ứng của những người đó, nói: “Bọn họ tạm thời có chút việc, lập tức sẽ đến.”
Mọi người gật đầu.
Bộ tiên hiệp lần này của Từ Lập nói về chuyện đã xảy ra ở núi Lâm.
Núi Lâm, sương mù bao phủ quanh năm, trên núi bốn mùa đều xanh, linh khí bức người, mà môn phái tu luyện ở đây liền gọi là môn phái Lâm Sơn.
Mà người diễn trên Lâm Sơn là ba người đàn ông.
Phân đoạn của bọn họ không nhiều lắm, cho nên bọn người Mặc Khuynh Thành hoàn toàn tin tưởng một mình Từ Lập có thể thu phục được họ.
Nếu mà Từ Lập biết nguyên nhân bọn họ không đến, khẳng định sẽ tức giận đến thổ huyết, tuy nhiên không nhiều lắm, nhưng mà cũng không ít người!
Mấy vòng tiếp theo, Từ Lập để cho những người đó trở về chờ thông báo.
“Két.”
Đám người Mặc Khuynh Thành đi tới.
Người vẫn chưa kịp rời đi nhìn bọn họ đi vào, tâm tư không khỏi sinh động hẳn lên.
Nhân vật chủ chốt rốt cục cũng đến, chẳng lẽ thật là chuẩn bị diễn nam nữ chính?
Từ Lập cũng mặc kệ tâm tư của bọn họ, vẻ mặt buồn bực nói: “Các người sao giờ mới đến, ta sắp mệt chết rồi!”
Khóe mắt Thôi Nghi Giai nhíu lại, cười một tiếng, “A, đây là lần đầu tiên tôi nghe được từ mệt chết từ miệng đạo diễn Từ, bảo bối Khuynh Thành, em nói chúng ta có năng lực lớn cỡ nào nha.”
Mặc Khuynh Thành ôm eo của cô ấy, nâng cằm của cô ấy lên, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, “Mỹ nhân à, bởi vì chúng ta một người anh tuấn một người xinh đẹp.”
“…”
Hai cái người không biết xấu hổ này là thần tượng trong lòng bọn họ sao?
Đới Khê ở ngoài cửa nghe được câu đó, khóe miệng giật giật, sau đó nhìn đến ánh mắt sáng lấp lánh của Quý Đồng, miệng há ra càng thêm lợi hại.
Đây chẳng lẽ gọi là, bộ dạng xinh đẹp của thần tượng, nói cái gì cũng thấy đẹp?
Từ Lập chỉ vào hai người, “Hai người không biết xấu hổ hả, thể loại này có thể nói ra miệng sao!”
Mặc Khuynh Thành đương nhiên nói: “Đạo diễn Từ, bọn cháu đương nhiên nói được, người nên cho là đây là thật đi.”
Thôi Nghi Giai gật đầu nói: “Đúng vậy, thiên sinh lệ chất, các người là ghen tỵ đó.”
“…” Thật sự là đủ rồi!
“Các người vây quanh ở cửa làm cái gì vậy?”
Đới Khê vừa quay đầu thấy vậy, nháy mắt liền bất động.
Người đàn ông tỏa nắng đi tới, vừa vặn chỉ là phong cách đơn giản, lại vẫn có thể tỏa ra khí chất của người đó, đôi mắt u ám thâm thúy, thu hút ánh mắt của cô ta.
“Đới Khê, Đới Khê? Hoàn hồn đi!”
Đới Khê ngớ ra một phen, sau đó nói: “Làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao vậy, cậu ngây ngốc cái gì vậy! Không nghe thấy gọi đến tên cậu sao?”
Đới Khê vừa nghe xong, nhìn về phía giám khảo ngồi ở đó, mặt lập tức đỏ lên.
Cô ta cuống quít đi đến ngay chính giữa, nói: “Thật ngại quá, tôi tên là Đới Khê, vừa mới tốt nghiệp Học viện điện ảnh và truyền thông Đế Đô.” Nói xong, cô ta không tự chủ được liếc mắt nhìn về phía Mặc Dận.
Từ Lập cười nói: “Không sao, cô muốn diễn vai nữ phụ thứ ba phải không?”
“Đúng.”
“Vậy bắt đầu đi.”
Đới Khê nhớ lại cảnh tượng lấy mẫu ngẫu nhiên trước cửa, thân hình từ từ bắt đầu chuyển động.
Chủ đề cô lấy được xem như là phân đoạn khó nhất của vai diễn nữ phụ thứ ba – Múa kiếm.
Cô ta không chỉ phải nghĩ tới nam chính đang ở bên cạnh gảy đàn, còn phải nghĩ tới hoa đào rơi đầy trời, cùng với trái tim cầu mà không được.
Đới Khê mặc một áo trắng dài tay, cổ áo khẽ động, phiêu hướng lên không, xoay tròn rồi trở về.
Một khúc kết thúc, hơi thở cô ta có chút hổn hển, ánh mắt mong chờ nhìn về phía giám khảo ở một góc, tiếp theo liền thất vọng.
Từ Lập nhìn theo ánh mắt của cô ta, không khỏi vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trước dám cướp bộ cờ của ông, giờ hay rồi, báo ứng đến rồi!
Ông nói: “Nhảy không tệ, chỉ là ánh mắt còn chưa đúng chỗ, nếu không, cô tìm một người làm mục tiêu đi?”
Đới Khê vừa nghe, tim không khỏi đập nhanh hơn, nhìn về phía Mặc Dận chỉ nói chuyện với Mặc Khuynh Thành, muốn tìm anh ấy hay không, cơ hội như vậy, bỏ lỡ liền không còn nữa…
Cảm thấy như vậy, dũng khí nổi lên nói: “Tôi muốn vị tiên sinh ngồi ở góc bên phải kia.”
Trừ Từ Lập, các giám khảo khác đều nhìn về phía Mặc Dận.
Mặc Khuynh Thành không nghĩ Đới Khê sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, phải biết rằng Mặc Dận từ trước đến nay chỉ là người đầu tư chứ không phải diễn viên.
Mặc Dận đầu cũng không ngẩng lên nói: “Sẽ không.”
Đới Khê nói thẳng: “Không có việc gì, anh chỉ cần ngồi ở bên cạnh là được.”
Mặc Dận vẫn nói: “Không đi.”
Đới Khê không nghĩ anh sẽ từ chối, vì yêu cầu như vậy cũng không quá phận, chỉ cần ngồi bên cạnh cô ta là được, thậm chí đến động tác gảy đàn cũng không cần, vì sao, anh vẫn từ chối chứ?
“Khụ khụ.” Từ Lập nói: “Một khi đã như vậy, cô chọn người khác đi.”
Trên mặt ông tuy mang theo tươi cười, nhưng nội tâm lại bỡ ngỡ, ông cũng không có xem nhẹ ánh mắt của Mặc Dận bắn về phía ông.
Làm sao bây giờ, đầu tư có phải sẽ bớt đi không, ông có cần đi tìm thêm nhà đầu tư một lần nữa hay không?
Đới Khê gật gật đầu, nhìn đến Quý Đồng ngồi ở cửa, “Liền chọn cô ấy đi.”
Quý Đồng ôm một cái ba lô lớn đi đến ngay chính giữa trực tiếp ngồi lên trên chiếu.
Đới Khê lại nhảy dựng lên, lần này trong mắt cô ta mang theo một vẻ ái mộ cũng u oán.
“Bốp bốp bốp.”
Từ Lập hài lòng nói: “Nhảy không tệ, cô trở về chờ thông báo đi.”
Đới Khê chỉnh sửa áo dài trên người, sau đó cười nói: “Đạo diễn Từ vất vả rồi.”
Quý Đồng lúc này nói: “Công tử, tôi là người của Đại trang viên, đây là chúng tôi cùng nhau chuẩn bị cho người, xin làm thủ hạ của người.”
Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn ba lo lớn trước mặt, không xác định hỏi: “Đây là cho tôi?”
Quý Đồng nghe được tiếng nói của Ngọc Diện công tử, thanh thúy lại mang theo chút kích thích giống như cổ xưa, kích động tới nội tâm của cô.
Làm sao bây giờ, giọng của công tử nghe rất hay!
Không được, Quý Đồng, mày không thể bị mất phương hướng, công tử còn đang chờ mày trả lời đó!
Quý Đồng đem ba lô đưa lên phía trước một chút, nói: “Công tử, tất cả những thứ này đều là tặng cho người.”
“Cảm ơn.”
Mặc Khuynh Thành chần chờ tiếp nhận, sau đó hỏi: “Tôi có thể mở ra sao?”
“Đương nhiên.”
Mặc Khuynh Thành ở trước mặt mọi người mở ra, đến cả Đới Khê cũng nhìn theo, cô ta cũng không biết trong ba lô có cái gì.
“Xoạn xoạt…”
Khóa kéo mở ra, lộ ra gì đó ở bên trong.
“Xì xào…”
Hóa ra chỉ là một chút đồ ăn vặt, gấu bông, thư tay, không nghĩ tới còn có một chút bức ảnh, chụp mắt những thứ này đều là đồ tốt.
Quý Đồng nói: “Chúng tôi luôn luôn thấy công tử thức đêm, nhưng mà cái gì cũng không làm được, chỉ có thể mua mấy thứ này, để cho đôi mắt với cổ họng của người được thả lỏng, còn có tinh dầu này, nghe người bán nói, mỗi tối nhỏ vài giọt, là có thể hóa giải mệt nhọc, thời tiết bây giờ cũng nóng, quạt điện cầm tay là không thể thiếu, mấy thuốc chống cảm nắng này công tử nhớ phải mang theo người, còn có cái này…”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp buông ba lô xuống, ôm lấy Quý Đồng.
“Công, công tử, người làm sao vậy?”
Công tử ôm cô, làm sao bây giờ, cảm giác muốn hôn mê, các vị Đại trang viên, cô không chịu nổi rồi!
“Cảm ơn.”
Mặc Khuynh Thành không biết giờ phút này mình còn có thể nói cái gì, ngoại trừ cảm ơn, vẫn chỉ là cảm ơn.
“Công tử, sao người có thể nói cảm ơn với tôi chứ.”
Mặc Khuynh Thành buông Quý Đồng ra, sủng nịnh vuốt xuôi mũi của cô ấy, “Công tử mà nói, phải nghe, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!”
Giọng nói trong trẻo, vang vọng cả căn phòng.
“Được rồi, không cần ở đây kích thích nữa, Khuynh Thành nhanh.”
Thôi Nghi Giai vừa nghe, kích động nói: “Bảo bối Khuynh Thành, em nhanh lên, chị chờ rất lâu rồi!”
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ, nhìn về phía Mặc Dận.
Mặc Dận từ một bên cầm lấy khoác ngoài màu hồng, mặc lên trên người cô.
“Cố lên.”
Thời điểm Mặc Khuynh Thành mặc thêm áo khoác ngoài, liền nhập vào trạng thái, cô vào giờ phút này, chính là Tử Thư Hoa Hàn.
“Bản giáo chủ sẽ thất bại?”
Cô bước đi thẳng vào chính giữa, người ngoài cửa chuẩn bị tranh giành vai giáo chủ nháy mắt tiến vào.
Bọn họ vẫn cho là Mặc Khuynh Thành sẽ diễn vai nam chính, không nghĩ tới thực ra là giáo chủ!
Mặc Khuynh Thành không có lấy cảnh trước, cô trực tiếp diễn phân cảnh khó nhất.
Cô vung tay áo dài lên, tóc hỗn độn, ngửa mặt lên trời cười to.
“Ha ha ha.”
“Ta đem chân tâm giao ra, nhưng người nàng yêu lại là hắn ta! Hắn ta có cái gì tốt, khiến cho nàng đỡ giúp hắn một nhát kiếm!”
“Ca ca.”
“Hoa La, Hoa La, nàng ở đâu, xuất hiện gặp ca ca đi, ca ca rất nhớ nàng.”
“Ca ca, đừng tiếp tục sai trái nữa, buông tay đi, yêu một người không phải là hi vọng người đó được hạnh phúc sao?”
“Hoa La, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng! Ta chỉ muốn nàng có thể đứng trước mặt ta, cười nói cùng ta, nhưng mà, Hoa La, ta không phải cố ý…”
“Ca ca, muội biết, muội biết huynh không phải cố ý, huynh muốn làm thế nào, liền làm thế đấy đi, muội vẫn sẽ cùng huynh.”
“Nhưng mà Hoa La, chúng ta sẽ chết.”
“Hoa La có thể có ca ca làm bạn, chết có gì đáng sợ…”