Trên bàn giá nến lóng lánh, Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ tới. . . . . .Sau khi biến ảo thành hình người, nói chuyện cùng An Hoằng Hàn, ba YêuTinh kia không biết thế nào! So với Tịch Tích Chi, con chồn đạo hạnhkhông lớn bằng, nhưng ba con bươm bướm kia giống nhau đều không có nănglực tự vệ.
Mặc dù ba Yêu Tinh đó có đạo hạnh cao hơn Tịch Tích Chi rất nhiều, nhưng so sánh với kiếp trước của nàng thì chỉ cần ba hiệp đấu, Tịch Tích Chicó thể làm cho ba người các nàng khoanh tay chịu trói.
“Bươm bướm mỹ nhân. . . . . . Mau. . . . . . Chúng ta đi tìm.” Tịch Tích Chi kéo y phục của An Hoằng Hàn, vội vã muốn chạy ra ngoài.
Đột nhiên thân thể An Hoằng Hàn đứng lại, bàn tay có chứa vết chai, dùng sức lôi kéo, thành công kéo đứa bé nào đó vào trong ngực.
“Bộ dáng này của ngươi mà muốn đi ra ngoài, không muốn sống?” An HoằngHàn bắt được cái đuôi của đứa trẻ, cái đuôi dài nửa mét trên không trung giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi sửng sốt một chút, đôi tay chống đỡ ở trước ngựcAn HoằngHàn, “Vậy phải làm sao bây giờ? Bươm bướm mỹ nhân chỉ nhận biết ta.”
Ngụ ý, ba người bọn họ không có nàng không được. Huống hồ là nàng mangbươm bướm mỹ nhân ra ngoài, nàng càng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
“Ngươi chờ một chút.” An Hoằng Hàn lại đi về phía hộc tủ, lấy một tấm vải đen từ bên trong ra.
Giữ lấy cái đầu nhỏ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn quấn tấm vải màu đen quanh đầu nàng, che kín lỗ tai có bộ lông mềm đang rêu rao của nàng”Đưa cái đuôi rúc vào trong làn váy, không được để lộ ra.”
Về phần màu sắc con mắt, đó cũng không phải vấn đề lớn. Có rất nhiềuquốc gia, cũng tồn tại người có tròng mắt màu xanh lá cây cùng xanh datrời.
Tịch Tích Chi làm theo lời nói của An Hoằng Hàn, như thế vừa nhìn, dángvẻ xác thực muốn bình thường hơn rất nhiều so mới vừa rồi.
Bởi vì sắc trời có vẻ tối đen, cho nên chỉ cần Tịch Tích Chi không lộ ra, nhất định không dẫn đến sự chú ý của người khác.
Về phần thân phận của Tịch Tích Chi, cái này càng dễ làm.
Mỗi năm, trong hoàng cung đều tuyển thêm các tiểu cô nương tầm bảy támtuổi vào cung làm cung nữ. An Hoằng Hàn chỉ cần tùy tiện viết vài chữ,vấn đề thân phận của Tịch Tích Chi đã có thể được giải quyết.
Hai người vừa muốn bước ra cửa phòng, An Hoằng Hàn đột nhiên lại nhìnthấy bé gái lộ ra một đoạn đuôi, đưa tay liền vỗ cái mông của nàng, quát mắng nói: “Giấu vào đi, nếu không tối nay ngươi đừng nghĩ bước ra cáicửa này.”
Lại bị đánh vào mông, mặt Tịch Tích Chi nhất thời đỏ lên, cái đuôi nhỏtrong nháy mắt bị giấu vào trong áo khoác rộng thùng thình.
Làm Yêu Tinh, đặc biệt là một Yêu Tinh hoá hình không thành công, đó là việc vô cùng khổ sở!
. . . . . .
Hai người mới vừa bước vào điện Bàn Long đã bị rất nhiều người nhìn bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc trước bệ hạ vừa mới đi vào chỉ có một mình hắn, sao lúc đi ra lạimang theo một tiểu cô nương? Bộ dáng tiểu nữ hài rất xinh đẹp, đôi mắtlấp lánh có hồn, như biết nói vậy. Quần áo trên người vừa nhìn đã biếtlà sản phẩm được làm từ Cẩm Tú Sơn Trang, đứa bé này phải có lai lịchlớn thế nào.
Cho dù thị vệ cùng thái giám đều hiếu kỳ, cũng không dám mở miệng hỏithăm, chỉ âm thầm phỏng đoán chắc là thiên kim tiểu thư của nhà vị đạithần nào đó bị bệ hạ coi trọng. Nhưng sở thích của bệ hạ thật kỳ quái.Tiểu nữ hài này vừa nhìn liền biết là chưa qua tám tuổi.
Một đường đi thẳng ra cửa điện Bàn Long, Tịch Tích Chi dính các loại ánh mắt kỳ quái, túm chặt áo bào An Hoằng Hàn, đi cùng một chỗ với hắn.
Lần đầu tiên lấy hình thái loài người xuất hiện ở trước mặt mọi người,Tịch Tích Chi có vẻ vô cùng khẩn trương, bên cạnh trán chảy ra một vệtmồ hôi hột.
“Thả lỏng.” An Hoằng Hàn đưa tay ôm đầu vai đứa bé.
“Ừ.” Tịch Tích Chi hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ bản thân, nào códễ bị lộ như vậy! Cái đuôi với lỗ tai đều được che đậy cả rồi.
Có thể do vừa mới hóa hình không lâu, nên lúc Tịch Tích Chi đi bộ có chút không quen, phải di chuyển từng bước rất nhỏ.
An Hoằng Hàn vì chiều nàng, cũng thả chậm bước chân.
Điện Lưu Vân.
Sau khi An Hoằng Hàn rời đi, không ít đại thần và hoàng tôn quý tộc cũng dần dần rời đi. Ngược lại, vị sứ giả nước khác là Đông Phương Vưu Dục,lại chuyện phiếm cùng mấy vị đại thần, cho đến đêm đã khuya, vẫn cònuống rượu ở Điện Lưu Vân.
Lưu Ân bận rộn sứt đầu mẻ trán, đột nhiên nhìn thấy từ xa một bóng người màu vàng đi tới, vội vàng tiến đến, cúi người thỉnh an nói: “Ra mắt bệhạ, sao bệ hạ còn trở lại?”
Ánh mắt dừng lại trên người tiểu cô nương được An Hoằng Hàn ôm, Lâm Ânchưa từng gặp qua đứa nhỏ này. Đặc biệt là đôi tròng mắt màu xanh dương, chỉ cần là người từng nhìn qua, nhất định sẽ không quên được.
Khi nhìn thấy quần áo đứa bé mặc trên người, Lâm Ân không thể tưởng tượng được trợn to hai mắt.
Đây không phải là y phục mà bệ hạ phân phó Cẩm Tú Sơn Trang chế tạo gấp gáp sao?
Vừa mở miệng, An Hoằng Hàn lại hỏi: “Ba người Vũ Cơ ở chỗ nào?”
Tịch Tích Chi quét mắt một vòng quanh Điện Lưu Vân, từ đầu đến cuốikhông có nhìn thấy bóng dáng của ba Yêu Tinh. Trong lòng có dự cảm xấuxảy ra, Tịch Tích Chi hoang mang kéo kéo An Hoằng Hàn, “Không có ở nơinày! Các nàng đâu?”
Giọng nói nghe giống như chim hoàng anh khiến ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn về hướng này.
Đông Phương Vưu Dục cũng ở trong số đó, nhìn thấy tiểu cô nương đó, nhất thời bị vẻ đáng yêu bề ngoài của đứa bé hấp dẫn ánh mắt.
“Nô tài cũng không có nhìn thấy bóng dáng ba người Vũ Cơ.” Lâm Ân hồi đáp.
Do bệ hạ thình lình đề cập đến, Lâm Ân bận việc trấn an mọi người, điều người đi xem Vũ Cơ đến tột cùng đi đâu.
Giờ này trong điện Lưu Vân, số đại thần còn lại cũng không nhiều lắm.Tất cả đều rối rít nghị luận xem đứa bé đang đứng bên cạnh bệ hạ, rốtcuộc là ai? Bộ dáng đáng yêu quá đi mất.