Đầu lông mày An Hoằng Hàn hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng khiến người ta không nghĩ ra hắn suy nghĩ gì, “Thật sao?”
Hai chữ này doạ thân thể Tịch Tích Chi run lên, rụt cổ một cái, lùi vềphía sau, trong tay túm chặt y phục, trừ một cái áo lót bên trong, những thứ khác của bộ y phục còn chưa mặc lên người.
Nàng cho rằng An Hoằng Hàn nhất định sẽ hỏi tiếp, ai ngờ hắn trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi “Tại sao không mặc nữa?”
Tịch Tích Chi ngượng ngùng cầm bộ y phục, “Ta. . . . . . Ta không biết mặc.”
Trang phục nơi này không giống với quần áo kiếp trước của nàng, cho nênTịch Tích Chi không biết mặc là điều bình thường. Huống hồ tuy Tịch Tích Chi ở thế giới này lâu như vậy, lại chưa từng nhìn thấy các nữ nhân mặc y phục. Nhưng từng nhìn thấy An Hoằng Hàn đổi qua mấy lần, nhớ tới dáng người khêu gợi của An Hoằng Hàn, gương mặt Tịch Tích Chi nhanh chóngnóng lên, đỏ rực.
“Trẫm giúp ngươi mặc.” Khoé miệng An Hoằng Hàn nâng lên cười một tiếng,nhấc từng món y phục, mặc cho Tịch Tích Chi, “Lão nhân đó lấy cho ngươitên chứ gì? Ngươi do trẫm nuôi, tên tự nhiên nên do trẫm lấy, tên gọi đó không bằng bỏ đi.”
An Hoằng Hàn là người bá đạo, ở trong mắt của hắn, thứ thuộc về hắn, người khác không được chạm vào.
Ngay cả tên, hắn cũng không nghĩ nhường kẻ khác.
Nhưng cái tên ‘ Tịch Tích Chi ’ đã sớm khắc sâu vào trong lòng Tịch Tích Chi, đặc biệt là sau khi rời xa sư phụ, cái tên này có thể nhắc nàngnhớ kĩ, ở một thế giới khác, sư phụ vẫn đang chờ nàng trở về.
“Không. . . . . . Không thể bỏ đi.” Sợ An Hoằng Hàn tức giận, Tịch TíchChi cúi thấp đầu, cái tên đó có ý nghĩa quan trọng, tuyệt đối không thểbỏ! Nếu như mất rồi thì có nghĩa là nàng không bao giờ còn là Tịch TíchChi nữa.
An Hoằng Hàn chỉ hỏi một câu: “Vì sao?”
Tịch Tích Chi trầm mặc không nói , nói không nên lời.
Lập lại lần nữa hỏi “Nói cho trẫm biết, vì sao?”
Tịch Tích Chi mím môi, không chịu mở miệng.
Biết ép buộc con chồn nhỏ cũng không thu được cái gì, An Hoằng Hàn cầm y phục trong tay dần dần mặc chỉnh tề cho nàng, “Trẫm cho phép ngươi giữbí mật nhất thời, nhưng chờ đến sau này phải nói cho trẫm, trẫm không hy vọng ngươi có chuyện gạt trẫm.”
Lời An Hoằng Hàn vừa nói xong đã làm ra sự nhân nhượng lớn nhất. Bởi vìhắn tin tưởng, nếu như hắn ép hỏi thêm nữa, con chồn nhất định sẽ sợ. Dù sao chuyện này không gấp được, An Hoằng Hàn chỉ có thể thả sợi dây dàiđể câu con cá lớn.
Gật đầu như giã tỏi, trong lòng Tịch Tích Chi thầm nghĩ, dù sao chuyệnsau này, ai cũng không nói trước được. Hơn nữa An Hoằng Hàn lại không ra kỳ hạn, nàng đại khái có thể kéo dài tới mấy năm, mấy trăm năm về sau.
“Lão lấy cái tên gì cho ngươi?” An Hoằng Hàn buông ra cổ áo tiểu nữ hài, đứng cách xa mấy bước, quan sát nó.
Gương mặt trắng ngần của Tịch Tích Chi đáng yêu giống như tiên đồng. Đôi tròng mắt linh động càng thêm thu hút ánh mắt người ta.
“Họ Tịch, tên Tích Chi.”
Tịch chính là dòng họ của sư phụ. Do Tịch Tích Chi được nhặt về nên dĩnhiên sẽ theo họ sư phụ. Về phần tên, đương nhiên là sự kỳ vọng của sưphụ đối với nàng, hi vọng nàng quý trọng tất cả mọi thứ trước mắt.
Nhưng đến nay trước mắt của nàng, ngoại trừ vị Đế Vương cả ngày dùng việc bắt nạt nàng làm thú vui này thì không còn ai khác.
Chẳng lẽ. . . . . . Còn phải quý trọng hắn? Tịch Tích Chi có phần khôngxác định nhìn An Hoằng Hàn, trong đầu tự hỏi, có nên đưa An Hoằng Hànxếp vào phạm vị những người cần quý trọng hay không.
“Tịch Tích Chi. . . . . .Tên này thật sự không tồi.” An Hoằng Hàn lạilại đọc tên của nàng một lần, chỉ nói: “Như vậy thì liền lấy tên đó đi.”