Thời gian một ly trà trôi qua, điệu múa đã đi đến hồi kết. Điệu múa củabọn họ uyển chuyển duyên dáng, linh hoạt nhẹ nhàng như bay trong gió.Giống như bươm bướm bay, trôi nổi trong không trung, mà lúc này. . . . . .một cảnh khiến mọi người khó có thể tin xuất hiện!
Bọn họ vừa xoay tròn vừa nhảy múa, vung vẩy ống tay áo, một đàn bướmtrắng bay từ xa dần tới gần, bay quanh ba cô gái đang nhảy múa. Chúnggiống như đang cổ vũ các nàng, bay hoặc cao hoặc vây lượn quanh ngườibọn họ.
“Nhìn. . . . . . rất nhiều bươm bướm kìa.”
“Thật sự là tiên nữ trong rừng!”
. . . . . .
Mắt thấy sắp đến đoạn kết, Tịch Tích Chi đẩy quả lê trong ngực ra, đôitrong mắt màu xanh thẩm chăm chú nhìn phía dưới, không dám bỏ qua tínào.
Ngay cả An Hoằng Hàn luôn thiếu hứng thú với mọi chuyện cũng theo dõinhìn tình cảnh phía dưới. Cuối cùng hắn cũng biết thân phận thật của banữ tử kia, có thể kêu gọi nhiều bươm bướm như vậy, không còn nghi ngờchút nào. . . . . . Bọn họ chính là bươm bướm biến ảo thành người.
Hàng trăm nghìn con bươm bướm đếm không xuể, một con lại một con tậptrung thành một bầy đàn. Mọi người nhìn kỹ quỹ đạo di chuyện của nhữngcon bươm bướm, cho đến cuối cùng. . . . . . Bươm bướm lấy hình dạng mộtbông hoa nở rộ ra như đoá hoa đang xoè cánh.
Ba mỹ nhân nhẹ nhàng tiến lên trước đoá hoa được tạo ra từ những chúbươm bướm, vẻ mặt say mê, uốn người cúi nửa thân mình xuống giống như ba con bươm bướm lưu luyến hương hoa, thật lâu không nỡ rời khỏi.
“Đẹp. . . . . . Đẹp. . . . . . Thật sự quá đẹp rồi!”
“Ngay đến bươm bướm cũng bị hấp dẫn tới, không biết tài múa này cao siêu đến cỡ nào rồi!”
Từng đợt tiếng vỗ tay vang lên không dứt bên tai.
An Hoằng Hàn cũng liền vỗ ba tiếng, “Một điệu nhảy này, thật là khó cầu ở đời người.”
Nếu không phải có con chồn nhỏ giúp đỡ một tay thì chắc rằng những người này cả đời không thể nhìn đến một điệu múa tuyệt mỹ như vậy.
Đông Phương Vưu Dục nhìn đến say mê, lần này hắn ta tính thua cũng đánggiá. Sợ rằng tìm khắp các quốc gia, cũng không tìm những nữ tử có đượctài múa cao siêu thế này.
“Thái tử điện hạ có hài lòng?” Xoay chuyển ánh mắt, An Hoằng Hàn nhìn về phía Đông Phương Vưu Dục,ánh mắt lạnh như băng, lạnh đến mức có thể làm đóng băng tất cả được.
Đông Phương Vưu Dục thua tâm phục khẩu phục, “Bổn thái tử tất nhiên rấthài lòng. Mỹ nhân này, kỹ thuật nhảy nghiêng thành như vậy, chỉ sợ rằngtrong lòng mỗi người đều biết cao thấp ra sao, cho dù bổn thái tử khôngmuốn chịu thua thì cũng không được rồi.”
Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng rực. Đông Phương Vưu Dục hào phóng nhận thua, ngược lại khiến không ít người khâm phục hắn ta.
Nhận thua bởi người khác, thường mới là người lợi hại nhất. Bởi vì bọnhọ sẽ không vì thất bại trước đó, mà không gượng lại được.
Về điểm này, Tịch Tích Chi rấ tán thưởng. Thấy ánh mắt của các nam nhânđều rơi vào trên người ba Yêu Tinh, Tịch Tích Chi nhảy dựng lên, liềnmuốn kêu họ đi. Những người này trên triều đình không có mấy kẻ là đèncạn hết dầu, nếu còn không đi không biết sẽ gây ra phiền toái gì.
Nhưng có một số việc, cố tình không được như ý nguyện của Tịch Tích Chi.
Đột nhiên, từ trong đan điền thoát ra một dòng nước ấm, thân thể TịchTích Chi cũng theo đó mà trở nên nóng bỏng, cả người lộ ra gân xanh. . . . . .
Không trêu đùa người khác vậy chứ! Tịch Tích Chi mắng to trong lòng.Buổi dạ yến ngày hôm nay nói ít cũng có tận mấy trăm người, nếu bây giờbiến thân, chỉ nghĩ đến một chút hậu quả sau đó, Tịch Tích Chi liềnkhông muốn sống nữa. Hơn nữa thời điểm biến thân, toàn thân nàng sẽ trần truồng, tư tưởng của nàng còn chưa cởi mở đến mức ấy, có thể làm chonhiều người quan sát thân thể của nàng.
Điều chỉnh linh lực, Tịch Tích Chi dùng hết sức lực đè xuống cảm nhậnđược sự đau đớn. Nhưng chút linh lực này của Tịch Tích Chi căn bản không đủ để ngăn chặn sức mạnh biến thân.
Thật sự không chịu nổi tra tấn như vậy, Tịch Tích Chi dùng sức kéo áo bào của An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn phát hiện con chồn nhỏ khác thường, nhìn thấy nàngcó vẻ rất khó chịu, lại nghĩ tới tình cảnh biến thân lần trước. Hắn bị doạ sợ,trong nháy mắt thất sắc, sau đó nhanh chóng ôm lấy con chồn nhỏ, đi tớitheo hướng đường nhỏ bên cạnh, “Lâm Ân, chuyện nơi đây giao cho ngươi xử lý, trẫm có việc gấp rời đi.”
Đột nhiên An Hoằng Hàn rời sân, dẫn tới rất nhiều người suy đoán.
Ba nữ Yêu Tinh nhìn thấy con chồn nhỏ trong ngực An Hoằng Hàn, nhắc bước chần liền muốn đuổi theo, không ngờ bị mấy tên nam tử ngăn cản, “Mỹnhân, dung mạo thật là xinh đẹp. . . . . . Tên gọi là gì? Nói cho bổnquan nghe một chút đi.”
Ưmh ưmh . . . . . . Ba Yêu Tinh có miệng nhưng không nói được gì, nghekhông hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhìn thấy con chồn nhỏ đã biến mấttrong tầm mắt của các nàng, nhất thời trở nên bối rối.
Ngón tay Phạm Vu Vĩ nâng cằm một Yêu Tinh lên, cẩn thận nhìn kĩ, “Làn da non mềm làm người ta xoa bóp liền không buông tay ra được.”
Làn da trơn mịn có co dãn, giống như được ngưng tụ từ sương tuyết.
Ba Yêu Tinh sợ hãi lui dần về phía sau, cho dù họ không hiểu ngôn ngữcủa nhân loại, nhưng cũng hiểu thân thể của mình không phải là thứ người khác có thể tùy tiện đụng vào! Nhìn mặt mày bốn tên nam nhân gian xảo,họ xoay người liền muốn rời đi.
“Sợ cái gì? Bọn ta đều không phải người xấu, chơi cùng bọn ta sẽ rất vui vẻ đấy.” Một người nam tử khác đi đến gần, vẻ mặt bỡn cợt ôm eo thoncủa một Yêu Tinh.