Chính điện Bàn Long điện.
Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt ngồi trên nhuyễn ghế cao nhất ở đại điện, tinh thần Thanh Việt có chút không tốt, bé ngồi dựa vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, Tạp Ân như trước kính cẩn đứng phía sau bọn họ, thuận tiện hầu hạ.
Bên trái phía dưới ngồi theo thứ tự chưởng quản hậu cung là hoàng hậu, cùng Đông Lệ Nhã trên thực tế là chưởng quản hơn phân nửa.
Bên phải phía dưới ngồi theo thứ tự người phụ trách điều tra, xử lý việc này là Hoàng Phủ Minh Khê, Thống lĩnh ẩn vệ Vô Nhai hiệp trợ điều tra, Thống lĩnh thị vệ hoàng cung Kiệt Tây • Tháp.
Chính giữa đại điện, một nữ tử tiều tụy nhìn qua vô cùng yếu ớt, cơ thể suy yếu không ngừng thở hổn hển, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, gương mặt trắng xanh mang theo chút ửng hồng bất thường, nhưng ánh mắt lại rất sáng, chớp động quang mang quyết tuyệt cùng điên cuồng.
Người này chính là nhân vật bị thẩm vấn lần này, Tương Trắc phi —— Tương Linh • Âu Lí Tư.
Bởi vì Tương Linh • Âu Lí Tư là Trắc phi của hoàng đế bệ hạ, thuộc về thành viên hoàng thất, vì tôn trọng hoàng thất, quan viên hình bộ không có quyền thẩm vấn nàng, nhưng vì hành phi phạm tội của nàng quá mức nghiêm trọng, vì thế lần này hoàng đế bệ hạ đích thân thẩm tra xử lí.
“Khanh khách ~~~”
Tương Linh • Âu Lí Tư không xem ai ra gì khẽ cười, nghe thấy tiếng cười này, lại liên tưởng tới hành động của nàng mọi người đều cảm thấy lạnh lòng.
“Là ta làm, đều là ta làm, khanh khách ~~~”
Còn chưa bắt đầu thẩm vấn, Tương Linh • Âu Lí Tư không chút e dè thú nhận.
“Cục cưng là đứa nhỏ tốt, là ta không tốt, đều là lỗi của ta, là ta không dạy tốt cục cưng, cục cưng của ta trước kia rất ngoan, chỉ có cục cưng quan tâm ta, có chuyện gì phiền lòng ta cũng có thể nói với cục cưng, cục cưng luôn nghiêm túc lắng nghe.
Các ngươi biết không, ta chỉ nói với cục cưng, ta chán ghét đám nữ nhân mang thai, ta chán ghét các nàng có hài tử, các nàng dựa vào cái gì mà có thể có hài tử, chỉ cần ta nói tên nữ nhân mang thai cho cục cưng, cục cưng sẽ giúp ta, thật sự, thật sự, hài tử của các nàng sẽ tự nhiên biến mất.
Khanh khách ~~~ cục cưng thực ngoan, thực hiểu mẫu thân, khanh khách ~~~”
Tương Linh • Âu Lí Tư như người bệnh tâm thần mà lớn tiếng cười, cười tới mức ngã ngồi trên mặt đất, cười tới mức nước mắt chảy không ngừng, cười tới mức đa số mọi người ở đây đều phát lạnh, đột nhiên nàng ngừng cười, ánh mắt chuyển qua gương mặt Hoàng Phủ Ngạo, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Bệ hạ, ngài còn nhớ tỷ tỷ của ta không?”
Nói ra một câu không đầu không đuôi, còn chưa đợi mọi người phản ứng, Tương Linh • Âu Lí Tư đã tự nói tiếp.
“Ngài nhất định không nhớ, ha hả ~~~ buồn cười a, thực buồn cười, nàng yêu ngài như vậy, ngay cả sinh mệnh cũng không cần mà sinh cho ngài một vị tiểu hoàng tử, ha hả ~~~ buồn cười, đến khi nàng chết ngài cũng không thèm liếc mắt một cái, tiểu hoàng tử mà tỷ tỷ ta liều mạng hạ sinh, ngươi một lần cũng không tới nhìn nó, tới lúc nó chết ngươi cũng chưa bao giờ ôm nó, ha hả ~~~ thực buồn cười a!”
Ngữ khí của Tương Linh • Âu Lí Tư ngày càng điên cuồng.
“Buồn cười nhất chính là ta, ha hả ~~~ bệ hạ nhất định không biết, năm ta 14 tuổi, lần đầu tiên tham gia yến hội cung đình trong lúc vô tình gặp được ngài, ta chưa bao giờ thấy người nào đẹp như ngài, nam nhân làm người ta động tâm, không thể kiềm chế mà yêu ngài.
Sau khi tỷ tỷ chết, ta thế tỷ tỷ vào cung, tuy biết rõ cung môn sâu tựa hải, nhưng ta vẫn thực cao hứng, rốt cuộc ta lại có thể nhìn thấy ngài. Nhưng mà, ngài đã quên ta, quên tiểu cô nương ngài từng khen qua. Bất quá không sao, ta đã là phi tử của ngài, ta có thể từ từ làm ngài từng chút, từng chút nhớ kĩ ta.
Ha hả ~~~”
Nói tới đây, Tương Linh • Âu Lí Tư lại cười ha hả, tiếng cười cố chấp lại tuyệt vọng.
“Ta thực vất vả có được đứa nhỏ, nó mới 3 tháng đã bị người ta giết chết, mà ngài, ta đau khổ bao nhiêu tháng trời, ngài cũng không hề đến xem ta.
Ha hả ~~~ càng buồn cười chính là, lúc ta dưỡng khỏe cơ thể, mấy tháng sau, ta gặp lại ngài, khi đó ta thực vui sướng đến phát điên, kết quả ngài biết câu đầu tiên ngài nói với ta là gì không?
Ngài nói ‘tên ngươi gọi là gì’ ha hả ~~~~ buồn cười a, các người thực buồn cười đi.”
Cả chính điện vang vọng tiếng cười điên cuồng của Tương Linh • Âu Lí Tư.
“Biết vì sao ta lại sử dụng Ma vu thuật không? Ha hả ~~~ ta muốn ngài nhớ kỹ ta, thanh thanh sở sở mà nhớ kỹ ta, ta phải để đám nữ nhân hại chết con ta cũng không có được hài tử, ha hả ~~~ dựa vào cái gì mà các nàng có quyền thế thì có thể dễ dàng cướp đi hài tử của người khác chứ!!!”
Tương Linh • Âu Lí Tư đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng Đông Lệ Nhã, làm Đông Lệ Nhã sợ tới mức run rẩy.
“Các ngươi chẳng lẽ không muốn biết ta làm sao học được vu thuật kì dị này sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đông Lệ Nhã trở nên trắng bệch.
……….
Hoàn Chương 79.