Nam tử mặc thanh y, chậm rãi đi xuống từng bậc thang, trong tay tỏa ra hào quang tử sắc, thì thào niệm tụng chú văn, tới gần pháp trận kia.
“Chủ nhân Tâm Đăng, thân xác Bất Động Minh Vương.” Nam tử hướng về phía pháp trận, lẩm bẩm nói, “Địch Nhân Kiệt, ngươi quả đã chọn sai người.”
Ly Sơn, Hoa Thanh cung.
Trong đêm khuya, Hoa Thanh trì vô cùng yên tĩnh, mấy tên vệ binh ôm trường kích ngồi dưới mái hiên ngủ gà ngủ gật, sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh trăng trên trời bỗng nhiên lóe ngân quang.
“Cái gì vậy?” Có binh sĩ phát hiện, Hoa Thanh trì hóa thành một tấm gương, ngân quang rực sáng, sau đó ‘ông’ một tiếng, một đầu quái vật xanh thẫm thò ra.
Hồ nước dâng lên, cả mặt nước hóa thành gương, đám binh lính sợ hãi hô to, chạy toán loạn, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu quái ngư rời khỏi mặt hồ, mở tung sáu cánh lướt đi sau đó ưu nhã xoay người hóa thành một nam tử toàn thân hắc y.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau đó lại một con chim ánh vàng ướt nhẹp bay vút lên, những hạt nước tung bay như hóa thành châu ngọc. Cự điểu hóa thành một nam tử ở trần thân trên, cùng hắc y nam tử bay về phía xa.
Nước trong Hoa Thanh trì lại ào ào đổ xuống sau khi hai nam tử kia rời đi.
Đám binh sĩ nhìn nhau, lòng ngập tràn sợ hãi.
Trên đỉnh Hoa Thanh cung, Viên Côn vẫn che mắt bằng dải lụa đen, một bước nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên, Thanh Hùng sừng sững đứng trên đỉnh điện nhìn về Đại Minh cung phía xa.
“Việc cấp bách là phải tìm được Thiên Ma do Giải Ngục phỏng chế ra.” Thanh Hùng nói.
“Không kịp nữa rồi.” Viên Côn lẩm bẩm nói, “Ta nhìn thấy vô số việc nhưng chỉ có một kết quả, một năm sau, Trung Nguyên sẽ biến thành địa ngục nhân gian.”
Thanh Hùng trầm giọng nói: “Nhìn về phía hướng đông xem?”
Viên Côn thành thật đáp: “Không kịp đâu, Thanh Hùng, truy tìm nơi ma khí phát ra, không bằng triệu tập yêu tộc, Quỷ Vương đã tỉnh, Ngọc Tảo Vân còn ngủ say, thêm ta ngươi, Côn, Bằng, Hồ, Quỷ, cố gắng một năm sau tập hợp vạn tộc nhân yêu tộc, dùng Tâm Đăng cùng sáu pháp khí của Bất Động Minh Vương đại chiến cùng Thiên Ma, Giải Ngục một lần.”
Thanh Hùng trầm giọng nói: “Yêu tộc lâu ngày không có Yêu Vương cai quản, chỉ dựa vào chúng ta, khó mà triệu tập. Ta đến Lạc Dương, ngươi ở lại Trường An, chúng ta vẫn còn có Trọng Minh.”
Viên Côn thở dài, khuyên ngăn nói: “Thiên mệnh đã vậy, cần gì phải cố gắng như vậy?”
Lời còn chưa nói xong, Thanh Hùng đã giương cánh bay về phía đông.
Canh bốn, Lý Cảnh Lung nhẹ nhàng mở cửa, hai người rón rén trở về Khu ma ti, Hồng Tuấn chân trần vô thanh vô tức trở về phòng, Lý Cảnh Lung muốn ở chung nhưng Hồng Tuấn còn chưa biết phải làm gì khi quan hệ giữa hai người đã đi đến nước này, khi đi qua sân, Lý Cảnh Lung bẻ một cành hoa đào đưa cho Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn nhận lấy, định dùng cành hoa chọc hắn một phát, Lý Cảnh Lung nghiêm túc nắm chặt cổ tay Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lách người đến ngoài cửa phòng khẽ đẩy Lý Cảnh Lung ra ngoài để hắn đi về phòng. Nhưng Lý Cảnh Lung có vẻ không cam tâm muốn len vào cùng. Hồng Tuấn bày ra vẻ cầu khẩn, vẫn dùng cành hoa đào chọc chọc Lý Cảnh Lung khiến hắn phải nhượng bộ mà rút lui.
Khi Hồng Tuấn định đóng cửa, Lý Cảnh Lung ngoắc tay, ra hiệu cho Hồng Tuấn tiến gần, một tay đoạt lấy cành hoa đào trong tay Hồng Tuấn, tay còn lại giữ gáy Hồng Tuấn, hôn một cái. Hồng Tuấn đỏ bừng cả mặt, nhưng sợ đánh thức mọi người, không cho Lý Cảnh Lung thân cận nữa, tranh thủ trốn vào phòng, nhốt Lý Cảnh Lung ở bên ngoài.
Lý Cảnh Lung đứng im một lúc mới quay người về phòng.
Hồng Tuấn không thắp đèn cứ thế ngã vào giường, trái tim cứ thế mà loạn nhịp, chỉ có một đêm mà bao nhiêu việc xảy ra, quá bất ngờ, như một giấc mộng, đến lúc này Hồng Tuấn vẫn còn không thể tin được.
Hắn lấy mu bàn tay khẽ chạm lên môi, nhớ lại hơi ấm trên người Lý Cảnh Lung, lồng ngực rộng lớn, nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình kia… Khiến Hồng Tuấn mê luyến vô cùng, đủ loại tâm tình phức tạp trộn lẫn cùng một chỗ, tưởng chừng chỉ một bước là chạm đến nhưng lại không dám tới gần, như con thiêu thân muốn lao vào lửa, lại sợ bị lửa kia thiêu rụi.
Lý Cảnh Lung đang làm gì?
Hồng Tuấn ôm chăn, ngồi dậy, mời xa nhau một chút lại nhớ hắn rồi, a a a a tại sao ban nãy lại đuổi hắn đi! Lúc này Hồng Tuấn cảm thấy bản thân có rất nhiều chuyện muốn nói với Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung về phòng, đóng cửa, thở dài một hơi, hồn phách thất lạc đứng im một hồi, rồi tìm kiếm xung quanh, tìm được một cái bình nhỏ liền cắm hoa đào, rồi đặt ngoài cửa phòng Hồng Tuấn. Lát sau lại sợ Hồng Tuấn mở cửa phòng đẩy đổ bình hoa, lại lấy cành đào về, ngắm nghĩa trong tay mãi, ngồi cười ngay ngốc. Lý Cảnh Lung nằm trên giường ngước mắt nhìn hoa đào trong tay, cứ thế chuyển qua chuyển lại.
Hồng Tuấn ôm chăn, nằm nghiêng, như tư thế ngủ hằng đêm khi đi đến tây bắc, cả người hắn quấy lấy Lý Cảnh Lung, ôm chặt, nhưng mãi không ngủ được, chỉ cảm thấy buồn bực, lại hơi buồn nôn, hoa mắt chóng mặt, ôm chăn mền lăn qua lăn lại.
Canh bốn, Lý Cảnh Lung mở cửa, để trần thân trên, đến bên giếng nước múc một gáo to dội lên người.
Canh năm, Lý Cảnh Lung lại đi ra, múc thêm một gáo nước lạnh tưới lên người lần nữa.
Sáng sớm, sương trắng mù mịt, mọi người vẫn đang ngủ, nhưng Hồng Tuấn hai mắt vẫn thao láo, cả đêm không ngủ được cứ lăn qua lăn lại nhớ đến ký ức khi hai người ở chung với nhau. Lý Cảnh Lung đổi y phục rời khỏi Khu ma ti.
Mười sáu năm sống trên đời, lần đầu Hồng Tuấn cảm thấy kiệt sức như vậy, lúc trước đầu vừa chạm gối là ngủ được rồi, mà hôm nay khi ánh nắng mặt trời đã bắt đầu chiếu xuống hắn vẫn không nhắm mắt được.
Không biết bao lâu trôi qua, Hồng Tuấn hốt hoảng, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng nói chuyện của Lục Hứa cùng Mạc Nhật Căn mới bò ra ngoài.
A Sử Na Quỳnh: “Trưởng sử phu nhân đã dậy rồi.”
Mạc Nhật Căn: “Phu nhân.”
Hồng Tuấn: “…”
A Thái: “Phu nhân, trưởng sử mua bánh gạo anh đào cho ngài.”
Lục Hứa đỡ trán, không ngừng cười nổi.
Cá chép yêu xoa tay như con ruồi, đứng ngoài cửa nói: “Hồng Tuấn…”
“Đừng có gọi ta là phu nhân!” Hồng Tuấn sắp điên rồi.
Cá chép yêu tội nghiệp nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nhìn thấy chậu nước ấm dùng rửa mặt bên cạnh giếng nước liền nói: “Vẫn là Triệu Tử Long tốt.”
“Lão nhị đun nước cho ngươi đó.” Cá chép yêu ấp úng.
Hồng Tuấn: “…”
“Phu nhân, ta ăn một cái được không?” Lục Hứa chịu không nổi nữa, trên bàn chỉ có hai miếng bánh, nhưng quá mị hoặc, lại còn có cả trà.
Hồng Tuấn vừa đánh răng, mặt không cảm xúc nói: “Lục Hứa ta muốn đánh ngươi. Ngươi để ta đánh rồi có thể ăn một cái.”
Lục Hứa reo lên, Mạc Nhật Căn nói: “Ngươi muốn ăn bao nhiêu, ta mua cho.”
“Ngươi còn tiền hả?”
“…”
Hồng Tuấn hỏi Cá chép yêu: “Trưởng sử đâu rồi?”
Cá chép yêu nói lại với Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung nhận vụ án rồi rời đi, cuối cùng hỏi: “Hồng Tuấn ngươi với hắn…”
Màn tỏ tình đêm qua của Lý Cảnh Lung, mọi người đều nghe thấy.
Hồng Tuấn đành nhẫn nhịn ‘ừm’ một tiếng.
“Ừm?” Cá chép yêu như bị sét đánh.
“Ừm?!”
“Ừm ừm ừm hả?!”
Giông bão như giăng đầy trước mặt Cá chép yêu, nhưng không biết đi đâu, đành lắc đuôi, nhảy ùm một cái vào hồ nước.
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn nói, “Ra đây, chúng ta cần nói chuyện.”
Cá chép yêu thò đầu lên, Hồng Tuấn ngồi xổm bên hồ nước, ăn bánh, nhặt mấy miếng vụn cho nó, Cá chép yêu ngáp ngáp đớp lấy.
“Ngươi vì sao lại ghét trưởng sử như vậy!” Hồng Tuấn hỏi.
Cá chép yêu trả lời: “Vì Trí Tuệ kiếm của hắn là dùng để giết ngươi! Là kiếp số của ngươi!”
Hồng Tuấn nhìn Cá chép yêu, đút cho nó một quả anh đào, Cá chép yêu ăn xong liền ‘viu’ một cái nhổ hạt ra.
“Ta biết,” Hồng Tuấn nhỏ giọng nói, “Nhưng ta thích hắn.”
Hồng Tuấn nói tới đây, thấy Lục Hứa đứng dưới mái hiên, trong mắt mang theo ý cười nhìn hắn.
“Lục Hứa nói đúng.” Hồng Tuấn nói, “Cảnh Lung cũng nói đúng, người phải biết đối diện chính mình.”
Cá chép yêu: “…”
“Như ta là Thiên Ma, ngươi là cá chép.” Hồng Tuấn nói, “Tương lai dù thế nào cũng không ai nói rõ được, chí ít hiện giờ ta rất vui vẻ.”
Hồng Tuấn vỗ vỗ đầu Cá chép yêu, còn nói: “Cha ta nói rằng, làm yêu quái thực khó, tu luyện trăm năm còn phải chịu tiểu kiếp đại kiếp, ngươi muốn hóa rồng thì phía trước còn ngàn vạn kiếp số chờ đợi…”
“Trưởng sử nói thích ta, hắn sẽ cùng ta chịu kiếp nạn này, cùng ta thịt nát xương tan hoặc cùng nhau sống sót.”Quyển 2: Cửu Sắc Lộc – Hoàn