Hồng Tuấn nằm trên giường nhìn thấy bóng dáng Lý Cảnh Lung đi qua đi lại, lại nghĩ đến lời nói hôm nay của hắn, trong lòng rõ ràng, Lý Cảnh Lung vì muốn bảo vệ hắn nên mới nói như vậy.
“Ta biết những lời hôm nay, làm em khó chịu.” Thanh âm Lý Cảnh Lung vang lên.
Hồng Tuấn lòng rối như tơ vò: “Đừng nói nữa! Ngươi đi đi!”
“… Nhưng em mới nghe đến việc liên quan đến Thiên Ma.” Lý Cảnh Lung không để ý lệnh đuổi khách của Hồng Tuấn, tiếp tục: “Ta nói một câu với bệ hạ, ‘em chính là người quan trọng nhất của ta trên đời này’.”
Mạc Nhật Căn, Lục Hứa, Cá chép yêu, A Thái, A Sử Na Quỳnh, cả đám nghe thấy giật mình kinh hãi, Mạc Nhật Căn hơi cười cười, nắm tay vung lên, cổ vũ cho Lý Cảnh Lung.
Cá chép yêu ngoác mồm, đám người đứng xem náo nhiệt, Lý Cảnh Lung không được tự nhiên, phất tay ra hiệu cho bọn họ biến đi.
Hồng Tuấn trong phòng vẫn chưa trả lời.
Lý Cảnh Lung cầm đàn Ba Nhĩ Ba Đặc, khoanh chân ngồi ngoài cửa, nói: “Hồng Tuấn, em biết ta kính nể bệ hạ ở điểm gì không?”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng chiếu lên khung cửa trắng như tuyết. Lý Cảnh Lung lại nói:
“Mười năm trước khi Vũ Huệ Phi chết, bệ hạ với quý phi vừa gặp đã yêu, đưa nàng vào cung. Quý phi vốn là tức phụ của Thọ vương, khiến cả triều ầm ĩ mãi không thôi.”
“Nhưng hắn lực bài chúng nghị [1], chỉ vì hắn tin tưởng cả hai sẽ bên nhau.” Lý Cảnh Lung lại nói: “Trừ việc đó ra, trời sập đất sụp, bãi bể nương dâu đều không can hệ gì.”
Hồng Tuấn khoanh chân ngồi trên giường, mờ mịt nhìn bóng lưng Lý Cảnh Lung, không hiểu tại sao hắn lại nói như thế. Lý Cảnh Lung không có nửa điểm hối lỗi, ngược lại thoải mái thở một hơi.
“Ta đàn một khúc cho em nghe, Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn đã hết giận, nghĩ đến mọi người chắc chưa đi ngủ, Lý Cảnh Lung lại ngồi ngoài cửa phòng như vậy, ắt hẳn mọi người sẽ khi cả hai đã cãi vã gì rồi, đúng là không biết xấu hổ, đang định mở cửa cho Lý Cảnh Lung, thì nghe tiếng đàn Ba Nhĩ Ba Đặc uyển chuyển vang lên.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi…”
Giọng hát của Lý Cảnh Lung trầm thấp mà đơn thuần, không trong trẻo như A Thái, nhưng khi hắn vừa xướng lên, dường như có sức mạnh thần kì nào đó trực tiếp công kích trái tim Hồng Tuấn.
“Tâm duyệt quân hề quân bất tri…” Lý Cảnh Lung cả mặt đỏ ửng, gảy đàn, giữa ngón tay hào quang xuất hiện, cuồn cuộn hòa vào tiếng đàn. Hô hấp Hồng Tuấn nghẹn lại… đây là một khúc cầu ái!
Hồng Tuấn không tin được, nhìn xung quanh, lại cảm thấy choáng váng, định thần nhìn thân ảnh Lý Cảnh Lung in trên cửa.
Chỉ nghe hắn xướng tiếp: “Kim tịch hà tịch hề khiên châu trung lưu. Kim nhật hà nhật hề đắc dữ vương tử đồng chu, mông tu bị hảo hề bất tí cấu sỉ?”
“Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử, sơn hữu mộc hề mộc hữu chi!”
“Tâm duyệt quân hề! Quân bất tri!”
Hồng tuấn: “…”
Khúc ‘Việt Nhân ca’ [2] vốn là dành cho tiếng hát uyển chuyển, chậm rãi của con gái nước Việt [3], nhưng nhịp điệu gảy đàn của Lý Cảnh Lung nhanh hơn, cứ thế hào hùng mà hát, như thế tấn công áp sát lại khiến Hồng Tuấn không chống đỡ nổi.
Nháy mắt, trong nội viện, mọi người trân tối nhìn Lý Cảnh Lung, lại nghe thấy hắn tiếp tục đàn, “Thượng da! Ngã dục dữ quân tương tri! Trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn… Hạ vũ tuyết. Thiên địa hợp… Nãi cảm…”
“… Dữ quân tuyệt.”[4]
Tiếng đàn nhỏ dần, trên gương mặt anh tuấn của Lý Cảnh Lung hiển hiện nét cười, như hài tử, nói: “Hồng Tuấn, em thích ca ca đúng không?”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn ngồi bệt trên đất không tự chủ mà lùi lại đằng sau một chút, Lý Cảnh Lung ở bên ngoài không cho hắn thời gian suy nghĩ, lại nói: “Ta biết em cũng thích ta, Hồng Tuấn, có nhớ từng nói thích ta không. Em đã nói thích ta nhất, nói lại lần nữa đi, Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn nhịn không được, hét lên: “Ngươi… ngươi thật quá đáng! Trưởng sử, không được như vậy.”
“Nói em thích ta.” Lý Cảnh Lung buông đàn, nửa quỳ nửa ngồi trên đất bên ngoài cửa phòng Hồng Tuấn, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nói: “Em nói thích ta, thì ta mới dám tiến đến.”
“Ta..” Hồng Tuấn không khống chế được bản thân nữa, phì phò thở, giờ khắc này hắn cảm nhận được cảm giác khi Lý Cảnh Lung ôm hắn vào trong ngực, từ trên Diệu Kim cung cao vạn trượng bay thẳng xuống dưới.
Lý Cảnh Lung như một lính công thành hạ đại tướng, chỉ đơn độc một mình, nhưng lại mang theo khí thế của thiên quân vạn mã, hướng hữu danh vô danh thần tướng, hướng trời xanh đất bằng, núi non biển cả, hướng toàn bộ chúng sinh Thần Châu tuyên thệ, xua quân xông tới. Chớp mắt công phá hết tất cả thành trì.
“Nói em thích ta đi.” Lý Cảnh Lung cười: “Hồng Tuấn, hai chúng ta sẽ ở cạnh nhau, em không rời bỏ ta, ta cũng sẽ không rời bỏ em.”
“Ta… Ta…” Hồng Tuấn nói: “Ta…”
Máu nóng trong người khiến cho đầu óc Hồng Tuấn mụ mẫn, hắn không ngừng run rẩy, câu nói kia như chặn ngang họng, hắn cũng mong chờ nhưng ở phía bên kia, thanh âm của hắn xa xôi dần rồi lại vang vọng từ cõi lòng hắn.
“Ta… Ta thích… Ngươi.” Hồng Tuấn sắp không thở nổi nữa.
“Em nói thích ai?” Lý Cảnh Lung đứng ngoài cửa nói
“Ngươi… Tên khốn này!” Hồng Tuấn đỏ bừng cả mặt, ở trước cửa giận dữ hét lên: “Lý Cảnh Lung!”
Lý Cảnh Lung vui vẻ, mở cửa, sải bước tiến đến, Hồng Tuấn lập tức căng thẳng, Lý Cảnh Lung tiến đến ôm lấy hắn, Hồng Tuấn hô: “Ngươi muốn làm gì?”
Lý Cảnh Lung đứng trước mặt Hồng Tuấn, Hồng Tuấn không ngừng lùi về phía sau né tránh, cực kỳ bối rối, Lý Cảnh Lung quỳ một chân trên đất, rồi đầu gối kia cũng hạ xuống, vây Hồng Tuấn trong góc tường.
Hồng Tuấn vô cùng xấu hổ, Lý Cảnh Lung giữ chặt cằm hắn, nghiêm túc nhìn hắn một lượt, nhỏ giọng nói: “Đừng cử động, ngoan.”
Sau đó, Lý Cảnh Lung nghiêng đầu, hôn Hồng Tuấn.
Trong đầu Hồng Tuấn nổ ‘oành’ một tiếng, rồi trống rỗng, làn môi nóng rực của Lý Cảnh Lung khi chạm môi hắn, chớp mắt đêm xuân ngưng đọng, không gian tĩnh lặng như tờ, Hồng Tuấn cảm nhận được một đạo bạch quang chiếu rọi đêm đen, chiếu thẳng vào linh hồn hắn.
Khi Lý Cảnh Lung tách ra, cả hai kinh ngạc nhìn nhau, Lý Cảnh Lung vẫn ngồi quỳ như cũ, chăm chú nhìn Hồng Tuấn. Trong mắt còn mang theo tiếu ý, nói: “Ta là cái gì cơ?”
“Ngươi là đồ vô liêm sỉ.” Hồng Tuấn nói.
“Nói lại lần nữa xem?” Lý Cảnh Lung đáp.
“Ngươi là… ưm…” Hồng Tuấn còn chưa nói xong đã bị Lý Cảnh Lung chặn miệng, hắn mở to mắt nhìn Lý Cảnh Lung, nhìn ra bên ngoài, đỏ bừng cả mặt đẩy Lý Cảnh Lung ra,
“Chú tâm một chút đi!” Lý Cảnh Lung cau mày.
“Đừng có nhìn.” Hồng Tuấn xấu hổ muốn điên, ngoài cửa một đống người đang nhìn.
“Chúc mừng! Chúc mừng!” Mạc Nhật Căn nói.
“Trưởng sử mau phát tiền đi!” A Thái nói: “Có việc mừng là có hồng bao!”
A Sử Na Quỳnh nói: “Đúng vậy, phát mỗi người hai mươi lượng đi!”
Lục Hứa nói: “Ta thực sự cảm thấy ngươi rất vô liêm sỉ, trưởng sử ạ.”
Lý Cảnh Lung nổi giận, gầm một tiếng: “Còn nói nữa ta cắt bổng lộc các ngươi!”
Thế là đám người tản đi, còn mỗi Cá chép yêu ngơ ngác nhìn Hồng Tuấn, thập phần mất mát.
“Đóng cửa lại cho ta.” Hồng Tuấn vội nói, “Triệu Tử Long.”
Cá chép yêu nói: “Hồng Tuấn…”
Hồng Tuấn: “Để ta yên tĩnh một lúc!”
Cá chép yêu đành đóng cửa lại, chạy đi.
Hồng Tuấn lại nhìn Lý Cảnh Lung, hồi hộp như muốn nôn ra, đứng dậy định chạy ra ngoài, Lý Cảnh Lung nói: “Định đi đâu?”
Hồng Tuấn: “Ta… ra ngoài hít thở một chút.”
Hồng Tuấn xỏ guốc gỗ, một thân áo mỏng chạy ra ngoài, Lý Cảnh Lung theo sau, Hồng Tuấn lượn trong viện một vòng, vẫn mờ mịt, Lý Cảnh Lung vẫn bám theo sau, hắn đi đâu Lý Cảnh Lung theo đấy.
“Ngươi…” Hồng Tuấn quay người, suýt nữa va phải lồng ngực Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nói: “Để ta ôm em?”
Hồng Tuấn: “Không!”
Lý Cảnh Lung nói: “Bọn họ đều nghe thấy rồi.”
Hồng Tuấn: “…”
“Đi theo ta.” Lý Cảnh Lung nói xong, dắt tay Hồng Tuấn. Hồng Tuấn vừa bị nắm tay định giật ra, nhưng Lý Cảnh Lung nắm chặt, phi thân lên nóc nhà, Hồng Tuấn hốt hoảng, suýt chút nữa ngã xuống, Lý Cảnh Lung vội ôm lấy eo hắn, cả hai vượt nóc băng tường, qua mấy mái hiên đã đến Đại Nhạn Tháp.
Hồng Tuấn như nằm mộng, hắn còn chưa kịp tiếp nhận biến cố này, chỉ muốn rời đi, yên lặng suy nghĩ kỹ một chút, nhưng Lý Cảnh Lung một tấc không rời, không cho hắn cơ hội để thở, chỉ sợ xoay người một cái hắn liền biến mất.
“Ta…”
Hồng Tuấn quay đầu, nhìn Lý Cảnh Lung, cảm xúc trong lòng cuộn trào như từng đợt sóng lớn, thiên ngôn vạn ngữ không biết nói thế nào.
“Em xem.” Lý Cảnh Lung nói, “Cảnh sắc Trường An đêm nay thật đẹp.”
___________________________
Tâm duyệt quân hề: Lòng ta yêu người.
[1] Lực bài chúng nghị: dùng sức mạnh mà chặn lại lời dị nghi của chúng nhân [2] Việt Nhân Ca:Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
(Đêm nay là đêm nào? Chèo thuyền trôi giữa sông; Ngày này là ngày nào; Cùng vương tử chung thuyền; Xấu hổ làm sao; Người không trách mắng ta; Lòng không dứt muộn phiền; Vì quen biết vương tử; Núi có cây xanh cây có cành; Lòng ta yêu người, người chẳng hay.)
Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, cuốn Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.
[3] nước Việt: ở đây là 1 nước chư hầu nằm trong lãnh thổ TQ, không phải Việt Nam mình đâu, chú thích cho các bạn đỡ nhầm thui. [4] Thượng da:Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
(Hỡi trời; Ta nguyện cùng người tương ái; Tình duyên mãi dài lâu; Tới khi đất núi đổ sụp; Đáy sông cạn nước; Mùa đông sấm chớp, mùa hạ tuyết bay; Đất trời dung hợp; Mới được chia lìa.)
Lảm nhảm: cuối cùng cũng đến đoạn tỏ cmn tình rồi, dài cổ =))) vì thích cái cách đôi này tỏ tình quá nên cố làm xong dù buồn ngủ gần chết. Còn 1 chương nữa là hết quyển 2, mình cũng không ngờ đã đu dược đến đây.
Chương này edit trong cơn mê, có vài đoạn edit hơi láo, nên mình sẽ còn sửa lại, mọi người đọc tạm nha.