Phương Viên sửng sốt, không khỏi ngượng ngùng, bản thân đúng là có khó khăn, nhưng khó khăn này không tiện nói với người ngoài, cho nên cô chỉ có thể lắc đầu, cố ý giấu đi vấn đề khiến mình phiền não, lắc đầu: “Không có, chỉ là sắp kết thúc kỳ thực tập, nghĩ đến con đường sau này chưa xác định, lòng hơi mờ mịt.”
Đới Húc gật đầu, im lặng hồi lâu. Phương Viên cho rằng cuộc đối thoại giữa họ tới đây kết thúc, không ngờ qua một lúc, Đới Húc bỗng nhiên hỏi: “Sau khi tốt nghiệp, em có tính toán gì không? Không muốn quay lại thành phố A, tiếp tục ở Cục Công An làm cảnh sát sao?”
Phương Viên cười khổ, lắc đầu: “Em không biết, em cũng không biết mình có đường để lựa chọn không. Nếu có thể, em rất muốn trở về, dù sao thực tập lâu như vậy, hoàn cảnh và đồng nghiệp đều quen thuộc hơn một chút. Em sinh ra ở thành phố A, làm việc ở đây đương nhiên thuận buồn xuôi gió hơn đi nơi khác, có điều đây không phải chuyện em có muốn hay không, rất nhiều vấn đề em không thể tự mình giải quyết.”
Ban đầu thấy cô lắc đầu, ánh mắt Đới Húc hơi trầm xuống, chờ nghe cô nói hết, ánh mắt anh lần nữa sáng lên, cổ vũ: “Tuy rằng mọi chuyện không thể như ý, nhưng chuyện thành do người, em muốn có kết quả, trước đó phải có hi vọng, sau đó tìm cách nổi lực có được, nếu không sẽ không có nguyện vọng nào được thực hiện. Tôi thấy em trong kỳ thực tập thể hiện rất khá, đây phải không cái nhìn của tôi, sự nỗ lực của em mọi người đều thấy, cho nên nếu em muốn thì cố gắng một chút, ít nhất cũng phải tranh đua một lần, đúng không? Thành công mọi người đều vui mừng, nếu thất bại, ít nhất sẽ không có tiếc nuối.”
Phương Viên cười gật đầu, tuy rằng vì bản thân cố tình giấy giếm, Đới Húc chỉ cổ vũ an ủi mình, không hề cho lời khuyên, có điều sự khẳng định của anh vẫn khiến Phương Viên kiên định thêm một chút, tinh thần không còn xuống dốc nữa.
“Còn nữa,”Sau khi nói xong những lời này, Đới Húc im lặng một lát, bỗng nhiên nói tiếp, “Ngoại trừ công việc, nếu có khó khăn gì, cho dù sau khi kỳ thực tập kết thúc, bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm tôi.”
Thời điểm nói chuyện, thái độ của anh vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lười biếng ngày thường, trong nháy mắt nghe anh nói như vậy, Phương Viên không chút nghi ngờ thành ý của anh, nghĩ lại từ lúc bắt đầu thực tập tới giờ, Đới Húc luôn giúp đỡ cô, cho dù không khoa trương, nhưng Phương Viên đều nhớ rõ.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân sau cô muốn quay lại nơi này sau khi tốt nghiệp, ban đầu tới thành phố A, tuy rằng đây là quê hương của cô, nhưng nơi này không có gia đình, cô từng muốn trốn tránh, nhưng bây giờ lại hi vọng có thể tranh thủ cơ hội ở lại, dù sao, nơi này có Đới Húc luôn quan tâm tới thực tập sinh, còn có chị Cố Tiểu Phàm hòa đồng vui vẻ, Hàn Nhạc Nhạc đơn thuần ngay thẳng…
Mã Khải cuối cùng cũng đi mua bữa tối về, cậu chia đồ ăn cho Phương Viên và Đới Húc, vừa ăn vừa đánh giá Cát Quang Huy đã rời đi, hàn huyên mấy câu, phát hiện Phương Viên không hé răng, Đới Húc cũng không đáp lại qua nhiều, hai người ít nhiều đều không tập trung, điều này khiến cậu vô cùng kinh ngạc, không khỏi nghĩ tới Phương Viên khi nãy tràn ngập tâm sự: “Sao em cảm thấy bầu không khí chỗ chúng ta hôm nay có gì đó không đúng nhỉ? Ban đầu là Phương Viên không tập trung, hiện tại là lão Đới anh ít nói hơn trước, hai người có chuyện gì sao? Hay là em đã bỏ lỡ điều gì?”
“Không phải em không cẩn thận bỏ lỡ điều gì, tại em quá quan tâm vụ án mà thôi.” Đới Húc thuận miệng trêu Mã Khải, cho dù cách nói chuyện của anh trước sau vẫn nhẹ nhàng như một, nhưng người tinh tường vẫn có thể anh đang có phiền muộn, chẳng qua cố gắng che giấu mà thôi.
May là Mã Khải không phải người nhạy cảm, trước nay cậu cũng không giỏi xem mặt đoán ý, nên nghe Đới Húc nói vậy liền coi là thật, gãi đầu: “Không phải chúng ta vừa có thu hoạch sao? Cát Quang Huy vừa xuất hiện, liền xác định được mối liên quan giữa Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng, Cát Quang Huy chính là nhân vật mấu chốt, cũng là một phát hiện vô cùng quan trọng! Đáng lẽ vì chuyện này chúng ta nên cảm thấy phấn chấn đúng không? Sao anh giống như không được vui vậy?”
“Cậu cảm thấy vụ án này đơn giản thế thôi?” Đới Húc hỏi Mã Khải.
Mã Khải sửng sốt: “Ý anh là sao? Vụ án giết người liên hoàn, quan trọng nhất không phải tìm ra mối liên quan giữa những nạn nhân à? Cát Quang Huy chính là chỗ giao nhau, hơn nữa hắn cũng không chứng minh được bản thân có tiếp xúc với Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng ở ngoài hay không. À đúng rồi, còn cả con dấu của hắn, món đồ lớn như vậy, hắn nói làm mất, mất ở đâu cũng không biết, lỡ không phải bị mất thì sao? Nếu hắn cố ý giấu đi, làm bộ con dấu bị mất để vụ việc giống như có người vu oan cho hắn thì thế nào? Anh xem mấy năm nay hắn thường xuyên thay đổi nơi công tác, ai biết lúc trước có phải hắn đã gây ra chuyện gì nên mới trốn đi hay không? Tuy em không có kinh nghiệm, nhưng đôi khi sự việc không phức tạp như vậy, nếu bản thân phức tạp hóa vấn đề, ngược lại không thể nhìn ra động cơ của vụ án, đúng không?”
“Em nói vậy không sai.” Đới Húc gật đầu, cho Mã Khải một sự khẳng định, “Động cơ vụ án này tôi cũng không nghĩ nó quá phức tạp, nhưng em cảm thấy Cát Quang Huy có đủ động cơ sao?”
“Có, việc này em sớm đã nghĩ tới.” Mã Khải ưỡn ngực, tỏ vẻ mình đã đoán trước.
“Được, vậy em nói nghe xem.” Đới Húc gật đầu, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.