Trong chớp mắt, trong đầu Klein chợt hiện ra một hình ảnh:
“Lanlus giống như không hề có xương cốt, cưỡng ép nửa người trên xoay lại, đánh một quyền lên người hắn.”
Đây là dự cảm trực giác thuộc về Tên Hề!
Không hề chần chờ, không hề do dự, Klein chủ động giảm bớt lực lượng.
Trong tiếng ‘bịch’, hắn vẫn nhào tới trước, nhưng so với trong dự tính thì lực nhẹ hơn nhiều.
Răng rắc!
Trong tiếng ma sát khiến người ê răng, hai chân Lanlus không hề nhúc nhích, nửa người trên đột nhiên xoay lại, mặt hướng về phía sau, mũi chân hướng về phía trước.
Trong cảnh tượng kinh dị này, Lanlus đánh một quyền về phía phần đầu của Klein, sức lực mãnh liệt đến mức không khí đều phát ra tiếng vang như bị nổ.
Ầm!
Nắm đấm của gã đánh trúng hư không, cách mặt của Klein còn khoảng chừng 20 30cm.
Tiếng gió do nắm đấm dẫn tới thổi qua tóc Klein, nhưng hắn không mượn nhờ cơ hội này để tấn công kẻ địch, chỉ là trầm giọng đọc ra một từ Hermes cổ:
“Đỏ rực!”
Bùa chú? Thái dương Lanlus giật giật, lập tức nhào về phía bên cạnh, muốn tránh né.
Nhưng vào lúc này Klein lại không có ném bùa chú ra, hắn nắm chặt quyền trái, theo sát hành động của Lanlus.
Hắn cũng bổ nhào về phía bên cạnh, cũng lăn vòng theo, khoảng cách của hai người giãn ra chút xíu.
Hắn đang lừa mình? Ý nghĩ này lóe lên trong Lanlus. Trong con ngươi của gã chiếu rõ ra khóe miệng đang nhếch cao của tên hề, cùng với ngọn lửa đỏ rực không biết dấy lên nơi quyền trái hắn lúc nào.
Đây là… Ánh mắt Lanlus lập tức ngưng đọng.
Tiếng tí tách khe khẽ lập tức truyền vào trong tai của gã, cảm giác thâm trầm yên lặng nháy mắt tràn ngập, đồng thời bao phủ Klein và gã.
Hắn muốn làm gì? Hắn muốn khiến cả hai… đồng thời bị ảnh hưởng… tiếp đó… Kẻ Gác Đêm và người của quân đội… đuổi tới… Mí mắt Lanlus nặng nề trĩu xuống, mệt mỏi và suy yếu lúc trước gã cưỡng chế đè ép xuống giờ đang điên cuồng phản kháng.
Gã cố gắng chống đỡ không muốn để mình ngủ, muốn dựa vào đặc thù hiện giờ của thân thể cưỡng ép vượt qua giai đoạn hiệu quả ngủ say mãnh liệt nhất.
Mà Klein thì lại không hề chống cự, nhanh chóng rơi vào ngủ say.
Nhưng lúc không phải hắn tự nhiên muốn ngủ, hắn sẽ theo bản năng tỉnh táo!
Đây là chỗ đặc thù để hắn đối kháng với ‘Thông linh’ và ‘Vào mộng’!
Đây là chỗ dựa khiến hắn hồi đó may mắn từ trên tay phu nhân Sharon thoát được một mạng !
Trong trận chiến hồi nãy, sau khi thấy phóng bài tarot không có hiệu quả thì hắn lập tức lấy ra bùa chú Ngủ Say, nắm chặt trong lòng bàn tay chờ đợi cơ hội dùng nó, chờ đợi cơ hội ảnh hưởng đến bản thân cũng ảnh hưởng đến cả kẻ địch!
Chỉ là một cái chớp mắt, hắn trong mơ vẫn cực kỳ lý trí cưỡng ép mình tránh thoát ra ngoài, trong hai mắt phản chiếu rõ hình ảnh Lanlus đang lung la lung lay.
Phù! Cả người Klein đột nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo, như thể trước mặt chỉ là một tấm bia ngắm.
Hắn hít mạnh một hơi, xoay eo, vươn vai, đánh một quyền về phía trước, dùng hết sức của hắn đánh ra quyền này!
Ầm! Răng rắc!
Nắm đấm của hắn đánh mạnh lên cổ họng của Lanlus, vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn, máu thịt bắn tung tóe.
Lanlus lùi lại hai bước, dựa sát vào vách tường.
Cảm giác đau đớn kịch liệt đã khiến gã thoát khỏi ảnh hưởng ngủ say, nhưng đám mụn sắt chi chít trên người gã đã rút lui hết toàn bộ.
Sau khi một quyền đánh trúng, tay trái Klein đã mò vào túi, móc ra hai lá bài tarot.
Vèo! Vèo!
Hai lá bài tarot cắm vào hai con mắt của Lanlus, chất lỏng đỏ ngòm nháy mắt chảy xuống.
Thế mà Lanlus vẫn nhịn được loại đau đớn này, không phát ra tiếng thét gào. Gã chợt bổ nhào về phía trước, muốn giãy giụa lần cuối cùng!
Klein không thuận thế tấn công, sớm đoán trước được nghiêng người lùi về sau một bước. Tiếp theo hắn nhân cơ hội Lanlus bổ nhào vào khoảng không, tiến hai bước vòng ra phía sau đối phương, giơ hai tay bóp lấy cổ của kẻ địch.
Răng rắc!
Hai cánh tay Klein dùng sức, xoay mạnh vai, vặn gãy cổ của Lanlus!
Làm xong hết thảy, hắn lùi về sau hai bước nhìn đối phương.
Hai con mắt cắm hai lá bài của Lanlus bất lực nhìn về phía trước, thân thể mềm nhũn chậm rãi trượt xuống. Cùng lúc đó gã rất nghi hoặc đứt quãng hỏi: “Tại sao… muốn… giết… tao…”
Klein đeo mặt nạ tên hề nhìn chăm chú kẻ địch trước mắt, trả lời khá lãnh đạm: “Chẳng tại sao cả.”
“Không…” Hai mắt Lanlus trợn lên, khó có thể tin tưởng ngã xuống mặt đất trong cống nước ngầm, cuối cùng đã mất đi hơi thở.
Đúng vào lúc này, Klein dường như cực kỳ bình tĩnh lại chợt tiến lên trước một bước, đùi phải căng chặt dùng hết sức lực toàn thân đá về phía đầu của Lanlus.
Ầm!
Phần cổ vốn đã máu thịt be bét xương cốt vỡ vụn đâu thể chịu được loại áp lực này, đầu của Lanlus bay vèo đi như quả bóng, nện mạnh lên tường, văng ra một đóng dịch đỏ trắng!
Klein nhìn cảnh này, chợt cúi gằm người.
“Ha ha ha, ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
Hắn trầm giọng cười điên cuồng, vui vẻ như là tấm mặt nạ tên hề trên mặt.
Khóe miệng nhếch cao, cái mũi đỏ bừng, khuôn mặt trắng bệch vui vẻ như vậy.
“Ha ha, ha ha… ha ha ha…” Klein cười đến thở không ra hơi, cười đến mức còn khó coi hơn cả khóc.
Qua mấy giây, hắn rốt cuộc mới ngừng lại, chậm rãi đứng thẳng người. Hắn nhìn về nơi u ám nhất trong cống thoát nước, sau đó khóe miệng nhếch lên, thầm lẩm bẩm: “Đội trưởng… Anh xem, chúng ta lại cứu vớt Ruen thêm lần nữa…”
Từng giọt chất lỏng lặng yên trượt xuống, rơi lên cổ áo của hắn.
Giây phút này hắn cảm giác được ma dược Tên Hề đã được tiêu hóa triệt để.