“Cũng đúng, vậy chúng ta thử vận may đi!” Mã Khải vực dậy tinh thần.
Ba người dựa theo địa chỉ Đổng Chí Thành cung cấp, rất nhanh đã tìm tới nhà Cát Quang Huy, có điều bọn họ không trực tiếp gõ cửa mà cho xe dừng dưới lầu, gọi điện cho hắn, điện thoại kêu vài tiếng liền chuyển được, giọng Cát Quang Huy hơi nghẹn ngào, giống như bị cảm.
“Chào anh, là bác sĩ Cát Quang Huy đúng không? Hiện tại có phải bác sĩ đang ở nhà nghỉ ngơi đúng không? Chúng tôi muốn tới nhà chào hỏi một chút.” Đới Húc không tự giới thiệu mình, mà dò hỏi Cát Quang Huy trước.
Cát Quang Huy mơ màng đồng ý, sau đó mới nhớ tới mà hỏi: “Anh là ai? Tìm tôi làm gì? Nếu để khám bệnh, hôm nay tôi không khám, mai anh tới bệnh viện đi.”
“À, mục đích chúng tôi tới có chút liên quan tới công việc của anh, không phải muốn tìm anh khám bệnh mà muốn tìm hiểu một số việc.”
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó truyền tới tiếng ho vài cái, Cát Quang Huy hỏi: “Anh đang ở đâu? Có chuyện gì? Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, đừng đến nhà tôi.”
“Được, việc này tôi không có ý kiến. Chúng tôi đang ở dưới lầu nhà anh, địa điểm do anh chọn.” Đới Húc nói.
Cát Quang Huy không lập tức nhận lời, do dự một chút, lại hỏi: “Các anh có mấy người?”
Nghe hắn hỏi vậy Đới Húc không khỏi sửng sốt, không biết Cát Quang Huy có ý gì, có điều anh vẫn trả lời đúng sự thật: “Chúng tôi có tổng cộng ba người, có vấn đề gì không?”
“Ba người à… Lát nữa chúng ta nói chuyện tử tế, được không?” Đầu bên kia cầu xin.
“Được, đương nhiên được, anh xuống đây đi, chúng tôi chờ anh.” Đới Húc trả lời.
Cát Quang Huy không lập tức dập máy, ấp úng nửa ngày, một hai phải bắt Đới Húc lần nữa hứa lát nữa sẽ nói chuyện đàng hoàng, lúc này mới miễn cưỡng xuống lầu.
Tắt máy, Đới Húc cười nói với Phương Viên và Mã Khải: “Lát nữa sẽ rất náo nhiệt, gặp Cát Quang Huy hai em đừng vội lên tiếng, chỉ sợ người này sợ chọc tới thị phi.”
Qua hồi lâu vẫn không thấy Cát Quang Huy xuống, Mã Khải sợ Cát Quang Huy lại định giở trò, muốn gọi điện giục, lại bị Đới Húc ngăn cản.
“Đừng giục, hắn lâu như vậy không xuống chắc chắn vì sợ hãi, nếu em còn gọi điện thục, hắn sẽ cho rằng chúng ta có ý đồ xấu gì, càng không dám xuống.” Đới Húc nói.
Mã Khải gãi đầu: “Lão Đới, vừa rồi chúng ta giới thiệu mình là cảnh sát hình sự tới hỏi hắn vài chuyện là tốt rồi, như vậy chẳng phải hắn sẽ biết chúng ta không phải tới tính sổ, đỡ phải chờ ở đây sao?”
Đới Húc cười cười: “Em có tin nếu vừa rồi chúng ta tới tận cửa, hắn chẳng những không vui vẻ gặp mặt, thậm chí sẽ ra sức khước từ không? Có một loại người có lẽ hiện tại các em không tiếp xúc nhiều nên không hiểu, bọn họ không sợ giao tiếp với người của chính phủ vì biết sẽ không có hại, người của chính phủ chỉ cần có hành động quá đáng, bọn họ chỉ cần làm lớn chuyện có thể khiến đối phương chịu hết tổn hại, nhưng trái ngược, nhân viên phi chính phủ nói chuyện tương đối ngang ngược, bọn họ sẽ sợ đối phương có khả năng dùng quy tắc ngầm hại mình, cho nên khi mới tiếp xúc bọn họ sẽ khách khí một chút.”
Mã Khải khó chịu bĩu môi, trong lòng đương nhiên hiểu đây là một điều bình thường.
Đợi thêm một lát, Mã Khải đã không còn kiên nhẫn, nếu không phải Đới Húc không cho phép, cậu thật sự muốn xông lên trên kéo hắn xuống, cuối cùng cũng thấy Cát Quang Huy khoan thai từ cửa đi ra.
Cát Quang Huy quả thật trông rất anh tuấn, đã hơn ba mươi nhưng không hề có dấu hiệu lão hóa, gương mặt góc cạnh, mày rậm mắt to, làn da trắng nõn, dáng người lại cao, đúng là chuẩn soái ca.
“A, Phương Viên, nói thật, nếu tặng cậu một người như Cát Quang Huy, tuổi tác hợp với cậu, cậu có lấy không?” Mã Khải ngồi trong xe, bỗng nhiên hỏi.
“Không cần, tớ không thích người như vậy.” Phương Viên trả lời dứt khoát, một chút cũng không do dự.
Mã Khải hơi kinh ngạc: “Thế này cậu còn chê sao? Chẳng lẽ hắn khôn đủ đẹp trai?”
“Người này có đôi mắt đào hoa, vừa thấy liền biết không ổn.”
“A, thì ra cậu thích kiểu trưởng thành!” Mã Khải nhún vai, thay Phương Viên kết luận, giọng điệu không nghe ra là tán đồng hay phản đối.
Đới Húc ở cạnh nghe, không nói chuyện.
Cát Quang Huy ra khỏi cửa, lại đi về phía trước mấy bước, không thấy dưới lầu có ai liền bắt đầu nhìn đông nhìn tây, chỉ cần nhìn ánh mắt hắn có thể nhận ra hắn đang chột dạ và hoảng loạn.
Đới Húc mở cửa, xuống xe, cười vẫy tay với Cát Quang Huy. Cát Quang Huy thấy Đới Húc, hoảng sợ, theo bả năng lui mấy bước, Đới Húc vốn muốn tới chào hỏi, vừa thấy hắn có phản ứng như vậy đành phải xấu hổ đứng tại chỗ.
“Sao thế? Sao hắn lại có phản ứng như vậy?” Phương Viên ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi bất mãn với phản ứng của Cát Quang Huy, cau mày, “Hắn có phản ứng như vậy đúng là không lịch sự, Đới Húc to cao nhưng không hung ác, hắn làm như Đới Húc sẽ ăn thịt hắn vậy!”
“Cái này cậu không hiểu đâu!” Mã Khải xưa tay, “Vừa nhìn liền biết cậu là nữ sinh chưa bao giờ đánh nhau. Sức mạnh và bề ngoài hung dữ có liên quan đấy, bề ngoài hung dữ, dù thể chất không tốt cũng khiến đối phương sợ sệt, cao to rắn chắc như Đới Húc, không quen biết như Cát Huy Quang khi gặp anh chắc chắn sẽ tưởng tượng đến cảnh bị anh đánh ngã không đứng dậy được. Vừa rồi lão Đới sợ Cát Quang Huy từ chối nên không giới thiệu mình là cảnh sát, nhìn phản ứng này, xem ra anh đã bị Cát Quang Huy coi là giang hồ tới tìm mình tính sổ. Có điều, tên nhóc này rốt cuộc đã chọc vào phiền toái gì? Nhìn dáng vẻ bị dọa của hắn kìa!”
Phương Viên trộm bĩu môi: “Có lẽ giống ‘tiền án’ lần trước, tuy rằng nói vậy hơi khó nghe, nhưng chó không thay đổi thói quen ăn phân.”
Dứt lời, cô cũng mở cửa xuống xe, đứng bên cạnh Đới Húc. Ban đầu Cát Quang Huy thấy cửa mở, biểu cảm vô cùng căng thẳng, mãi đến khi thấy một cô gái dáng người nhỏ xinh đứng bên cạnh Đới Húc, hắn vội đánh giá Phương Viên mấy lần, thấy cô lạ mặt, lúc này mới thả lỏng một chút.
“Hai người là bạn hay người nhà của Lý Mông?” Thấy Đới Húc và Phương Viên không tự giới thiệu, Cát Quang Huy vừa duy trì khoảng cách, vừa tỏ vẻ đáng thương, “Chúng ta từ từ nói chuyện được không? Chuyện đó thật sự là nhất thời hồ đồ, nếu Lý Mông muốn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, tôi đưa, việc này dễ nói.”