Thanh Hùng đáp: “Ngươi giấu hắn được lúc không giấu được cả đời.”
Trọng Minh giận không kìm nối, “Là ai đảm bảo với ta, phàm nhân kia khống chế được ma chủng trong người nó? Một chiêu của ta cũng không đỡ được, đúng là cái đồ phế vật!”
“Ai bảo ngươi dùng Phượng Hoàng Chân Hỏa thử chiêu?!” Thanh Hùng cũng nổi cáu, quát, “Tâm Đăng là ánh sáng phổ độ, đâu phải thuật dùng chém giết, ngươi còn không rõ!”
Trọng Minh cơ hồ càng nóng lên, “Ta sẽ không để nó rời khỏi Diệu Kim cung nửa bước!”
Thanh Hùng tiến lên, không nhường nhịn một chút nào, trầm giọng nói: “Hắc Giao kia tự phân hồn phách, tạo được vật chủ thay thế ma chủng, bây giờ ở nhân gian không biết có bao nhiêu cái. Ngươi nghĩ rằng bảo hộ Hồng Tuấn ở Diệu Kim cung thì Thiên Ma sẽ không phục sinh sao!”
“Thiên Ma phục sinh thì liên quan gì đến ta?” Trọng Minh đứng dậy, rời khỏi vương tọa, đứng trước mặt Thanh Hùng, chóp mũi dường như sắp chạm vào nhau, chằm chằm nhìn.
“Đại ca, ngươi muốn đánh phải không?” Thanh Hùng nhìn Trọng Minh, đột nhiên cười, “Đúng là nhiều năm không động tay động chân, ra ngoài đánh một phen xem?”
Trọng Minh cuối cùng từ bỏ ý định, hung hăng đẩy Thanh Hùng, Thanh Hùng lùi lại mấy bước, Trọng Minh lại nói, “Một ý niệm sai lầm lại gây nên tội nghiệp, còn ít nhiều hối hận mà chuộc lại? Thiên Ma phục sinh chính là ngày ta tiêu vẫn, cuối cùng cũng không phụ các ngươi, không phụ Khổng Tuyên.”
Thanh Hùng trầm ngâm một lúc, đang định rời đi, Trọng Minh chăm chú nhìn dãy núi bên ngoài điện, chậm ra nói: “Phong bế ký ức của nó đi, để nó ở lại Diệu Kim cung, ngày sau ta đi rồi nơi đây để lại cho nó. Bây giờ ta chỉ lo, sau này mình nó ngồi đây quả cô đơn lạnh lẽo.”
“Ta sẽ cố gắng.” Thanh Hùng thở dài, nói, “Ma chủng càn quấy, sau khi xuống núi lại trải qua rất nhiều việc, chỉ sợ không phong nổi.”
Trọng Minh: “Nếu không được cứ để cho nó hận ta đi.”
Hồng Tuấn tỉnh lại thấy bản thân đang dựa vào đình. Bên cạnh có đồ ăn thức uống, cái đình ở trên đỉnh núi cao, chỉ có vừa đúng một trượng. Trên mắt cá chân trái buộc một dây xích, leng keng rung động. Ngũ Sắc Thần Quang cùng Trảm Tiên Phi Đao đều đã bị thu lại, muốn dùng hỏa thuật thì thấy phía sau lưng đau đớn tản ra.
Hắn cầm chén nước, đổ ra sàn, nghiêng đầu nhìn bóng lưng phản chiếu trong vũng nước, chỉ thấy một đạo Phượng Hoàng phù văn vẽ bằng chu sa. Mỗi khi định sử dụng pháp lực, phù văn sáng lên, phong bế pháp thuật của hắn.
Muốn lấy tay lau đi, mà phù văn kia đúng giữa lưng, hai tay làm thế nào cũng không với tới. Hồng Tuấn giãy dụa đến bên cạnh cây cột trong đình, quay lưng cọ lên cọ xuống, cọ đến nóng rát cả lưng vẫn không tẩy được phù văn kia đi.
“Cha…” Hồng Tuấn bất đắc dĩ, vô thức gọi Trọng Minh, lại kịp nhận ra người nhốt hắn ở đây cũng chính là Trọng MInh.
Hắn kéo dây xích, nhìn đỉnh núi bên ngoài, Diệu Kim cung trở thành một chấm đen bé xíu, mà khung cảnh dưới núi bị biển mây che khuất, đỉnh núi này như một cột đá. So với Diệu Kim cung, cao ngang ngửa, dù không có dây xích chân, hắn cũng không trốn được, cưỡng ép nhảy xuống thì chỉ có thịt nát xương tan.
“Lý Cảnh Lung!” Hồng Tuấn hướng về phía Diệu Kim cung hô.
Không có bất kỳ lời hồi đáp nào, Hồng Tuấn dựa vào cột, bất lực ngồi xuống.
Chạng vang tối, Lý Cảnh Lung ngồi bên khe suối rửa mặt, nhìn bản thân phản chiếu trong nước.
Trong dãy núi Thái Hành, mưa lạnh rơi xuống, trên mặt đất còn tuyết đọng lại. Hắn uống chút nước, nghỉ một lát, lấy lương khô ra ăn, ngẩng đầu phân biệt những đỉnh núi bên trên.
Lý Cảnh Lung đeo Trí Tuệ kiếm sau lưng, đi bộ trên con đường nhỏ hẹp nằm giữa hai bụi gai, để ý trên cây có một con chim nhỏ, quay đầu nhìn bốn phía, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía hắn.
Chim chóc nhảy từ nhánh cây này sang nhánh cây khác, lại có mấy con vẫy cánh bay lên, không tiến vào rừng cây.
Lý Cảnh Lung thở dài, nhận ra con đường đi cùng Hồng Tuấn lúc đầu, hướng vào hẻm núi cheo leo.
Trọng MInh đứng ở đình hồ trong Diệu Kim cung, cùng Thanh Hùng cúi đầu nhìn thủy kính.
“Chỉ đến thế thôi.” Trọng Minh lạnh lùng nói, rồi quay người rời đi.
Thanh Hùng hóa thành Kim Sí Đại Bằng, giương cánh bay về phía tây.
Hồng Tuấn trong đình nghe được tiếng chim, hô lên: “Thanh Hùng! Thanh Hùng!”
Kim Sí Đại Bằng bay đến, cao đến ba trượng, hai cánh mở ra bao trùm cả đình nhỏ, cuồng phong nổi lên, Hồng Tuấn không ngừng kéo dây xích, chỉ sợ Kim Sí Đại Bằng không thấy hắn, lại gọi: “Ta ở đây!”
Hào quang lóe lên, Đại Bằng hóa thành Thanh Hùng, hắn ngồi bên cạnh cột đình, không chớp mắt mà nhìn Hồng Tuấn, trong mắt hiện lên một tia thương hại.
“Đưa ta rời khỏi đây!” Hồng Tuấn nói, “Thanh Hùng!”
Thanh Hùng không trả lời, Hồng Tuấn biết hắn đã được nghe Trọng Minh kể lại tiền căn hậu quả, trong lòng lạnh một nửa, nói: “Trọng Minh kể hết cho ngươi rồi sao?”
Thanh Hùng cúi đầu, khẽ gật, vươn tay, dịu dàng vuốt gương mặt Hồng Tuấn, sau đó, áp tay lên gò má Hồng Tuấn.
“Ở nhân gian chịu khổ rồi.” Ngữ khí của Thanh Hùng bình tĩnh dị thường.
Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Thanh Hùng, rồi lắc đầu, Thanh Hùng ngồi lên lan can, hai chân buông thõng, cúi đầu nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lưng tựa vào lan can, mệt mỏi thở dài.
“Giống khi trước ngươi nói cho ta biết, nhân gian rất tốt.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng tốt ở đâu lại không giống ngươi đã kể.”
“Nhân gian vui vẻ.” Thanh Hùng đáp, “Là nơi người ở, so với Diệu Kim cung thì nơi đây khác gì một chiếc lồng, ngươi chắc đã hiểu tại sao ta không muốn trở về.”
Hồng Tuấn vẫn còn nhớ rõ đêm qua không nghĩ ngợi mà đáp ứng Lý Cảnh Lung cùng hắn trở về Trường An.
“Ừm.” Hồng Tuấn khẽ gật đầu.
Đang nói chuyện, Thanh Hùng thở dài, nói: “Trọng Minh cô độc lâu quá rồi, đừng hận hắn.”
Hồng Tuấn lại hỏi: “Lý Cảnh Lung đâu?”
“Đi rồi.” Thanh Hùng nói, “Chúng ta nói cho hắn biết, bảo hắn không phải chờ ngươi cứ về Trường An.”
Hồng Tuấn ngước mắt nhìn Thanh Hùng, Thanh Hùng lại nói: “Hối hận vì đã đến nhân gian một chuyến sao?”
Hồng Tuấn đáp: “Không hối hận.”
Gió thổi mây bay, nắng chiều chiếu rọi, biển mây tách mở, hiện ra Thần Châu đại địa.
Thanh Hùng thấp giọng nói: “Hồng Tuấn, kỳ thực ngươi hiểu rõ hơn ai hết, đúng không?”
“Khi còn bé, ta cùng Lý Cảnh Lung có quen biết sao?” Hồng Tuấn hỏi ngược lại.
Thanh Hùng nhìn Hồng Tuấn thật lâu, một hỏi một đáp, thậm chí không cần nói thành lời cũng có thể ngầm hiểu.
Một lát sau, Thanh Hùng gật đầu, trong mắt đầy vè không nỡ.
Dọc đường đi, Hồng Tuấn đã biết được tất cả đáp án rồi, cái này đến cái khác cứ đập vỡ hy vọng của hắn từng mảnh từng mảnh một.
“Thanh Hùng.” Hồng Tuấn lại rất bình tĩnh, thấp giọng nói, “Lúc trước phong bế ký ức của ta là ngươi đúng không?”
Lý Cảnh Lung, Địch Nhân Kiệt, Khu ma ti hoang phế… Trong cơn ác mộng tan cửa nát nhà kia, người đến đầu tiên chính là Thanh Hùng.
Hồng Tuấn vẫn còn ấn tượng mơ hồ, Thanh Hùng quỳ một chân trên đất, nhìn chăm chú vào mắt tiểu Hồng Tuấn, nói những câu chú văn gì đó, rồi đặt tay lên trán hắn, bạch quang hiện lên, rồi hắn quên đi mọi đau khổ trước đó.
“Đúng vậy.” Thanh Hùng không tiếp tục giấu diếm, nói, “Ký ức của ngươi và Lý Cảnh Lung đều là do ta phong ấn… Vì ta không muốn ngươi phải chịu đựng đau khổ mà sống tiếp. Tâm Đăng là Côn Thần đưa cho ta, hắn nói ‘cởi chuông cần người buộc chuông’, ta có một dự cảm mơ hồ. Sau khi ngươi đến Trường An sẽ gặp lại Lý Cảnh Lung. Lại không ngờ Tâm Đăng vì sai sót ngẫu nhiên lại nhập vào cơ thể hắn.
Hồng Tuấn nói: “Cũng không nghĩ phong ấn của ngươi sẽ biến mất.”
“Là ngoài ý muốn.” Thanh Hùng trầm ngâm, sau đó nói, “Phong ấn là một câu chú văn, khi còn bé ta dạy ngươi đọc thơ… Sau khi ngửi phải Ly Hồn phấn, câu thơ này ngươi đã quên mất, nên hồi ức khi xưa dần dần trở lại.”
Hồng Tuấn trầm mặc không nói, nhìn vào mắt Thanh Hùng, hai hốc mắt cũng đỏ lên.
Thanh Hùng còn nói: “Quên đi, ở lại Diệu Kim cung, người sống một đời vốn chỉ toàn đau khổ.”
Hô hấp Hồng Tuấn nghẹn lại, Thanh Hùng nâng tay trái, trong lòng bàn tay phát ra bạch quang ôn nhuận.
“Chờ… đã..” Hồng Tuấn run rẩy nói, “Ta còn có một câu muốn hỏi ngươi, Thanh Hùng!”
Thanh Hùng nhìn Hồng Tuấn, toàn thân Hồng Tuấn run rẩy, nói: “Thanh Hùng, ngươi không phải là đến tận phút cuối mới đến cứu ta… Vì sao không đến sớm hơn? Có phải ngươi đã sớm biết hết… chỉ đợi…chỉ đợi… ta chết dưới tay bọn họ rồi đưa cha ta về Diệu Kim cung?”
Thanh Hùng nghiêng đầu né tránh ánh mắt Hồng Tuấn, dòng nước mắt chảy xuống, nức nở nói: “Hồng Tuấn… Thật xin lỗi.”
Hồng Tuấn: “…”
Thời khắc này, Hồng Tuấn đã nhận được đáp án cuối cùng, bi phẫn trong lòng như hồng thủy tuôn trào!
Nhưng bàn tay Thanh Hùng đã tiến đến, đặt lên cặp mắt Hồng Tuấn!
“Sinh giả vị quá khách, tử giả vị quy nhân.”
“Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần… Phong!”
Trong khoảnh khắc, trong đầu Hồng Tuấn hiện lên một đoạn hồi ức.
“Có ý gì vậy?” Tiểu Hồng Tuấn hỏi.
“Đây là một câu chú phong ấn ma khí.” Thanh Hùng giải thích, “Nhớ kỹ, không thể quên.”
Sao bên sườn núi sáng rọi, Thanh Hùng nghiêng người nằm trên vách đá nhẵn nhụi, Hồng Tuấn thì dưa vào người Thanh Hùng, cả hai nhìn về phía bầu trời đầy sao sáng rực,
“Giữa thiên địa, lệ khí không tiêu tán, vượt qua ranh giới của thiên địa mạch, liền tản xuống nhân gian, oán hận chất chứa thành ma.” Thanh Hùng nói.
“Lệ khí là cái gì?” Tiểu Hồng Tuấn lại hỏi,
Thanh Hùng: “Là chấp niệm.”
Tiểu Hồng Tuấn: “Cái gì là chấp niệm?”
“Ngàn vạn chấp niệm sinh ra, vốn là từ sinh tử.” Thanh Hùng giải thích, “Yêu cũng vậy, người cũng thế, hồn phách chúng sinh giữa thiên địa mệnh mông, vốn chỉ là khách vãng lai qua đường. Sinh lão bệnh tử, thất tình lục dục, chẳng qua cũng chỉ như phong cảnh bên đường. Sau khi trải qua sinh tử, sẽ không có chấp niệm, không có Tâm Ma. Tâm Ma không sinh ra, Thiên Ma sẽ không hiện thế. Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” tiểu Hồng Tuấn tự nhủ, sau đó ghé vào lồng ngực Thanh Hùng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trên đỉnh núi cao, Thanh Hùng giương đôi cánh lớn che kín cả bầu trời, bạch quang cùng khí lưu nhanh chóng xoay tròn, Hồng Tuấn thống khổ hô lên.
“Thả ta ra!” Hồng Tuấn không ngừng giãy dụa, trong tay trái Thanh Hùng là quang mang vạn đạo, bạch quang dọc theo trán hắn bao bọc nửa thân trên, Hồng Tuấn giơ tay, nắm lấy cổ tay Thanh Hùng.
“Các ngươi đều gạt ta…” Thanh âm của Hồng Tuấn trở nên khàn khàn quỷ dị, hai mắt phun ra hắc khí, phía sau mở tung hai cánh màu đen, Thanh Hùng bị hắc khí xông kích bất ngờ, không chịu nổi, giận dữ hét lên: “Phong lại cho ta!”
Thấy Hồng Tuấn sắp phá vỡ Phong Ma chú của Thanh Hùng, phù văn Phượng Hoàng phát cường quang.
Trong chủ điện Diệu Kim cung, Trọng Minh mở to hai mắt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đỉnh đài trên cao, mấy cột trụ đã bị xung kích của Hồng Tuấn làm đổ sụp, gạch ngói bay tứ tung, ma khí theo cánh tay Thanh Hùng không ngừng lan tràn, cuốn lấy cổ hắn.
Ma khí như gai nhọn, giăng khắp nơi khiến Thanh Hùng tướp một thân kim huyết, hai mắt Hồng Tuấn phun hắc hỏa, điên cuồng quỷ dị mà hét lên: “Ta sẽ giết ngươi!”
Một lát sau, một đạo phi hỏa xoắn tới, Phượng Hoàng giữa ánh lửa hiện thân, huýt một tiếng dài, Trọng Minh tung đôi cánh che lấp cả bầu trời, quát: “Phá!” Hai tay dẫn dắt đôi cánh lửa khép lại giữa đình đài, ngàn vạn ngọn lửa dán lên thân thể Hồng Tuấn tạo thành một quả cầu lửa, bức toàn bộ ma khí nhập về cơ thể hắn.
Ầm ầm nổ vang, đỉnh đài trên dãy núi sụp xuống, Hồng Tuấn hôn mê, ngã xuống.
Thanh Hùng không ngừng thở dốc, Trọng Minh quỳ một chân trên đất, tay ấn lên phù văn sau lưng Hồng Tuấn, trầm giọng nói: “Lúc trước ma chủng không dám ngông cuồng như vậy, không thể để nó xuống nhân gian lần nữa.”