Bộ khung hợp kim kiên cố nhưng nhẹ nhàng được phủ một lớp vải bông, bên dưới treo một khẩu súng máy, hình thể của bệ ngắm và nòng pháo vừa thấy đã biết tràn đầy lực uy hiếp.
Không có âm thanh… là dùng thủ đoạn siêu phàm xử lý tạm thời à? Klein đeo mặt nạ Tên Hề nhìn chiếc phi thuyền chậm rãi hạ xuống, trong đầu có một suy đoán.
Giây phút này đây, điều khiến hắn thấy khó hiểu nhất là khu vực thành phố dân cư tập trung đông đúc, chỉ một cuộc chiến phi phàm nhỏ lại phái cả phi thuyền!
Không sợ ngộ thương dân cư xung quanh với diện tích lớn à? Không sợ gây nên khủng hoảng sao?
Phi thuyền lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng 10m. Như vậy thì Klein sẽ càng không cần lo lắng mình bị phát hiện, vị trí của hắn cao hơn rất nhiều!
Quan sát tình hình bên dưới, hắn chợt có một suy đoán, chính là phi thuyền sẽ không tham gia chiến đấu. Nó chỉ sẽ từ trên cao khống chế và giám sát hiện trường, cung cấp cho người hành động có góc nhìn tốt hơn, đề phòng những việc phát sinh ngoài ý muốn và khả năng mục tiêu sẽ chạy trốn.
Lúc này đây, trước tòa nhà gạch đỏ hai tầng lặng yên xuất hiện ba bóng người mặc áo khoác gió màu đen.
Người cầm đầu không đội mũ, có một mái tóc vàng nâu được cắt rất ngắn, đôi mắt xanh sẫm sâu lắng như một hồ nước không gió không ánh sáng.
Cổ áo sơ mi và áo gió của anh ta đều dựng cao, trên hai tay được bao bọc bởi một đôi găng đỏ như máu. Một chiếc valy xách tay trắng bạc được đúc từ kim loại được nối liền bởi một sợi xích cùng màu đang quấn quanh tay trái anh ta.
Đây chính là Krestet Cesma, một trong 9 vị chấp sự cấp cao của đội ngũ Kẻ Gác Đêm giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, anh ta đồng thời cũng là một trong 3 kẻ cầm đầu của Găng Tay Đỏ, khoảng thời gian này đúng lúc đang ở Backlund.
Cesma nhìn phía trước, sau đó nghiêng đầu nói với tên thuộc hạ bên trái: “Sử dụng vật phong ấn ‘1-63’.”
“Vâng, ngài Cesma.” Kẻ Gác Đêm nọ ngồi xổm xuống, giúp Cesma cởi sợi xích nối liền chiếc valy xách tay trắng bạc đang quấn quanh trên tay.
Trong cả quá trình, cơ bắp của Crestet Cesma đều căng chặt, dường như đang phải đối kháng với thứ gì đó.
Kẻ Gác Đêm bên trái im ắng hít vào một hơi, nhấn mạnh xuống dưới, khiến gợn sóng bên ngoài valy xách tay trắng bạc vỡ ra.
Ánh sáng xung quanh chợt biến mất, như là bị hút hết vào trong valy, một thanh kiếm xương không đến 1m tỏa ra ánh sáng thuần trắng trơn bóng, chậm rãi lơ lửng bay lên.
Thân kiếm nâng lên một mặt gương mạ bạc cổ xưa.
Trong gương chiếu ra từng cảnh tượng, chúng không ngừng trùng điệp lên nhau, không có tận cùng.
Kẻ Gác Đêm bên trái cầm lấy chiếc gương, nhắm chuẩn nó về phía tòa nhà gạch đỏ.
Tòa nhà ánh rõ vào bên trong gương, tất cả dường như đều không có gì thay đổi.
Cesma lại chậm rãi thở hắt ra, vươn tay trái, nắm lấy thanh kiếm xương không được 1m đó.
Theo đó ánh sáng xung quanh khôi phục lại được chút xíu.
“Chúng ta vào trong.” Anh ta cất bước tiến vào, đến gần cửa tòa lầu gạch đỏ.
Ba Kẻ Gác Đêm mở cửa, tiến vào tòa nhà âm trầm u ám, mục tiêu là cầu thang đi lên tầng hai.
Chính vào lúc này, một bóng dáng thon gầy cao lớn xuất hiện nơi góc khuất, gã có một mái tóc vàng nhạt hơi xoăn và đôi con ngươi màu nâu đậm như dã thú, mặc một bộ đồ tu sĩ màu đen.
“Mày chính là kiếm của Nữ Thần?” Người Khổng Lồ cao gần 2m trầm giọng nói.
Cùng với lúc đó, bàn tay phải của gã chợt nắm chặt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Các nhân viên đang say ngủ trong tòa nhà gạch đỏ nối tiếp nhau nổ tung, không kịp phát ra cả tiếng kêu thảm cuối cùng.
Thân thể của bọn họ chia năm xẻ bảy, hóa thành máu thịt đặc dính đậm đặc, một nửa tuôn về phía Người Khổng Lồ, muốn tổ hợp thành một chiếc áo choàng có thể chống lại pháp thuật giảm thấp tổn thương, một nửa ngưng tụ thành một chiếc thảm dài, bao trùm lấy ba Kẻ Gác Đêm.
Crestet Cesma chỉ lẳng lặng đứng nhìn, chẳng làm gì cả.
Không một tiếng động, đống máu thịt tản ra, tan vỡ, rơi xuống như những hạt mưa, nhưng lại không nhuộm đỏ sàn nhà.
Mà trong các căn phòng, những bóng người lần nữa ẩn hiện, vẫn đang ngủ say như cũ.
“Đây là thế giới trong gương, thế giới trong gương chỉ nhắm vào người phi phàm, máu thịt đám người thường cậu muốn dùng để làm thành bom cho nổ tung nơi này chỉ là hư ảo.” Cesma đổi tay phải cầm lấy thanh kiếm xương thánh vật, giơ lên, xung quanh chẳng còn lấy một tia sáng nào.
“Hừ!” Người Khổng Lồ chợt dùng bàn tay phải nắm lấy vai trái, giật mạnh cả cánh tay xuống dưới, sau đó ném cánh tay lộ xương với máu về phía trước!
Ầm ầm!
Cánh tay của gã nổ tung như bom, hóa thành mưa máu đầy trời tạt thẳng về phía ba Kẻ Gác Đêm.
Cùng với lúc đó, chỗ đứt trên vai trái của gã, máu thịt bắt đầu điên cuồng nhúc nhích, chậm rãi mọc ra một cánh tay mới, một cánh tay máu đầm đìa tạm thời còn chưa có làn da.
Tạch tạch tạch!
Xì xì xì!
Những hạt mưa máu chính xác tránh đi đám người Cesma, rơi xuống sàn nhà, nhanh chóng ăn mòn để lộ những vết tích vừa sâu vừa đen.
Nhưng mặc kệ bọn chúng cố gắng ra sao, vẫn luôn cách ba Kẻ Gác Đêm 1mm, như thể đã được định sẵn từ trước.
“Kẻ địch của tôi thường không được may mắn cho lắm.” Khóe miệng Cesma nhếch khẽ, bàn chân trượt tới, chỉ chớp mắt đã đến phía trước Người Khổng Lồ.
Ánh mắt Người Khổng Lồ ngưng tụ, thân thể chợt tan chảy như một cây nến, hóa thành máu thịt đặc dính, nhanh chóng thấm vào sàn nhà.
Cesma thuận thế quỳ một chân trên đất, cắm thanh kiếm xương thánh vật trong tay xuống dưới sàn nhà.
“Không!”
Trong bóng tối nồng đậm, một tiếng thét giận dữ ẩn chứa đau đớn và đầy sợ hãi chớp mắt bùng nổ, rồi chợt bị yên bình và trầm tĩnh nuốt hết toàn bộ.
Cesma đứng thẳng người, rút thanh kiếm ra, nhìn những giọt máu đỏ sậm trên mũi kiếm chậm rãi rơi xuống. Mà trên sàn nhà, máu thịt rỉ ra, ngưng kết thành một khuôn mặt tuyệt vọng, chính là Người Khổng Lồ với khóe miệng hơi chếch xuống.
Bịch! Bịch! Bịch!
Quanh người Cesma liên tục có ba bóng người hiện ra, nhưng toàn bộ bọn hắn đều ngã xuống một cách khó hiểu, bị rất nhiều vật vô hình cưỡng ép kéo ngã!
Pằng! Pằng! Pằng! Một Kẻ Gác Đêm khác nổ súng, bề ngoài viên đạn trắng bạc hình như khắc thánh huy Đêm Tối.
Ba kẻ tập kích núp trong bóng tối muốn nhào ra đánh lén, co giật mất đi hơi thở.
“Giáo Chủ Tường Vi, Ẩn Tu Sĩ… người của hội Cực Quang.” Cesma nhíu mày, không quay người về phía đồng bạn, nói với giọng trầm thấp: “Chuyện này không đúng lắm, rất kỳ lạ, các cậu phải cẩn thận.”
Lời của anh ta còn chưa dứt, bèn nghe được tiếng bước chân cộp cộp cộp, tiếng bước chân vang vọng trong yên tĩnh và trống trải.
Lập tức anh ta nhìn thấy Lanlus mặc áo sơ mi sợi đay, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng từ trên cầu thang mờ tối đi xuống. Vẻ mặt gã lãnh đạm bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi nào.
“Tôi rất nghi ngờ, với hội Cực Quang thì cậu hẳn phải là kẻ khinh nhờn mới đúng, tại sao bọn hắn lại phái người bảo vệ cậu?” Cesma dường như không phát hiện dị thường, thuận miệng hỏi một câu.
Lanlus lộ ra một nụ cười châm biếm đặc trưng: “Vấn đề này rất đơn giản, bởi vì tao không còn là Lanlus thuần túy nữa.”
Gã dừng chốc lát, ánh mắt chợt trở nên lãnh khốc: “Bây giờ tao chính là Chúa Sáng Thế Chân Thật!”
Gã chợt kéo chiếc sơ mi vải đây của mình ra, để lộ phần ngực máu thịt đỏ thẫm không có làn da.
Đống máu thịt này nối liền với nhau, tạo thành một bóng người treo ngược!
Ầm ầm, xung quanh như thể là thủy tinh vỡ vụn, tất cả cảnh tượng tan rã.
Đây là khí tức của Thần linh.