A Đại thật sự không thể ngờ được, thời gian bọn họ đàm luận ngay tại cửa, cô ta lại có thể mở được còng tay, nhìn tình huống này, nếu mà chậm một bước nữa, e là Đào Hề Nhiễm cũng được cứu xuống rồi.
Mặc Khuynh Thành hạ tay xuống, đáy mắt chợt lóe lên ảo não, còn kém một bước nữa!
Bất đắc dĩ quay đầu, giơ hai tay lên, “Có giả dối thế nào cũng kém hơn các người.”
“Hừ, đương nhiên, may mà A Nhị cảnh giác, bằng không chờ tới lúc bọn này quay lại, cô đã dẫn người chạy đi rồi!”
Mặc Khuynh Thành cười nhạo một tiếng, “Này, cái người tứ chi phát triển kia, không hiểu tiếng Trung thì đừng tùy tiện dùng, dẫn người chạy? Anh cho tôi là trộm hán tử?”
“Phốc…”
Đào Hề Nhiễm thừa nhận, bản thân cô thật không muốn cười dưới tình huống như vậy, nhưng mà, công tử thật sự quá đáng yêu rồi.
“Cô có còn là con gái hay không?”
Mặt A Tam đỏ lên, hiển nhiên anh ta vẫn thấy là xem nhẹ cái miệng ác độc của cô rồi.
A Đại ngăn anh ta lại, “A Tam đừng kích động.”
A Nhị thở dài, “Mặc Khuynh Thành, tôi rất bội phục cô tại giây phút này vẫn có thể trấn định như vậy, nhưng mà, toàn bộ đều phải kết thúc rồi.”
“Rắc rắc…”
Ba khẩu súng đồng thời chỉ về phía cô, động tác đều chỉ về ngực.
Sắc mặt Mặc Khuynh Thành không đổi, hai tay để ra sau lưng, đầu ngón tay gắt gao mang theo châm thật nhỏ.
Cô chỉ có một cơ hội…
“Không được nhúc nhích!”
A Nhị cùng A Tam đều bị người phía sau ngăn lại.
“Sao lại thế này!”
A Đại muốn quay đầu, lại nghe người kia nói: “Không được cử động, nếu không tôi sẽ giết hai người này.”
A Đại không dám động, anh ta sợ lời người này nói là thật.
“Tiên sinh, chúng ta không thù không oán, không cần lo chuyện của chúng tôi.”
A Nhị không chút hoang mang khuyên bảo, một chút cũng không người bị uy hiếp.
“Thực xin lỗi, công tử là bạn của tôi, cho nên chỉ có thể ấm ức cho các người thôi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Tống Phi Bạch đột nhiên xuất hiện, nói không sợ hãi kinh ngạc là giả, nhưng cô nhảy xuống ao trước, đem súng của ba người thu lại.
“Nương nương, sao anh lại tới đây?”
Nguy cơ tạm thời được giải trừ, trong tay cô lại có súng, ngược lại còn có thời gian nói chuyện phiếm với anh.
Tống Phi Bạch một đầu đầy mồ hôi, sợi tóc dính vào trên má, lại không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh.
“Công tử một mình xuất mã xâm nhập vào chỗ kẻ địch, ông trời lo lắng cô không ứng phó nổi, nên phái tôi tới cứu cô.”
“Chậc chậc, không hổ là chính cung nương nương của bản công tử, thực ngoan.”
“Cảm ơn công tử đã khen.”
Nhưng chỉ có anh biết, khẩn trương phía sau nụ cười kia, anh thật sự sợ hãi nếu vừa rồi không có đúng lúc tiến vào, cái đợi chờ anh, chính là Mặc Khuynh Thành nằm trên vũng máu.
“Mấy người này làm sao bây giờ?”
“Trói lại.”
A Tam không phục muốn xông lên, trán nháy mắt bị họng súng ngăn lại.
“Mặc Khuynh Thành, có bản lĩnh thì bỏ ra, vậy mà sử dụng ám chiêu!”
Cô một tay chỉ vào A Tam, một tay cầm hai khẩu súng kia, đặc biệt khí chất.
“Các người dùng ám chiêu dẫn tôi tới đây, tôi dùng ám chiêu đáp lễ lại các người, xem xem, đều nói lẽ trời có luân hồi, nhanh như vậy liền báo ứng trên thân mình rồi.”
“Cô!”
Không biết vì sao, A Tam có chút lo lắng không ngớt, đúng vậy, bọn họ dùng ám chiêu, vì sao cô không thể dùng.
“Công tử, đám người Hạ Bạch rất nhanh sẽ tới, chúng ta đem bọn họ trói lại trước đi.”
“Ừ.”
Cô cũng không nói nhiều, trực tiếp trói A Đại lại trước, nhưng tại lúc đến bên cạnh Tống Phi Bạch, kinh ngạc nhìn tay anh.
Tống Phi Bạch nháy mắt, “Công tử, nhanh chút, tôi chống đỡ không được lâu.”
“Được.”
Mặc Khuynh Thành cho rằng gan mình đã đủ lớn, không nghĩ tới anh lại lợi hại hơn, chỉ dùng hai chiếc dao giải phẫu mà khống chế được hai người.
Rất nhanh, cô đem A Đại cùng A Tam trói chặt lại, thuận tiên đem súng lục đưa cho Tống Phi Bạch một chiếc, chỉ là trong lúc nháy mắt xoay người.
“Đừng nhúch nhích!”
Mặc Khuynh Thành cảm giác huyệt thái dương lạnh ngắt, trong mắt hiện lên ảo não.
Sơ suất rồi!
A Nhị dán tại bên tai của cô, “Mặc Khuynh Thành, không nghĩ tới tôi lại có hai cây súng đi.”
“A, vậy thì thế nào, đừng quên trên tay tôi cũng có.”
Một giây sau, A Nhị cảm giác ngực mình bị họng súng lạnh ngắt chĩa vào, nhưng anh ta lại không thèm để ý, cười nói: “Cô có biết giữa tôi và cô khác nhau ở đâu không?”
Mặc Khuynh Thành cảm thấy trầm xuống.
“Biết, các người là trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ tôi, cho dù đáp trả bằng tính mạng.” Mà cô là muốn trăm phương nghìn kế cứu Đào Hề Nhiễm, vẫn còn muốn bản thân mình an toàn.
“Không sai, cho nên tôi không quan tâm cô có nổ súng hay không, tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ là được.”
“Anh thả cô ấy ra, nếu không thì tôi giết anh em của anh.”
Tống Phi Bạch mặt trầm xuống, trên mặt không còn có nụ cười ôn hòa nữa.
Nếu là cẩn thận chú ý, có thể phát hiện ra cổ tay run nhè nhẹ, anh ta đang sợ hãi.
A Đại trực tiếp mở đầu, “A Nhị, trực tiếp nổ súng, mạng của tôi không đáng giá, nói thật ra, nếu không phải do trước đây ta kéo dài thời gian, cũng sẽ không dẫn đến cục diện bây giờ.”
Anh ta cực kì tự trách, không nên không nghe lời bọn họ nói, nếu không thì cũng sẽ không tạo thành tình huống này.
A Nhị không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, nắm chặt cây súng trong tay.
“Tôi đột nhiên không muốn giết cô nhanh chóng như vậy.”
A Tam nóng nảy, “A Nhị, anh làm gì vậy, nhanh giết đi!”
A Nhị nghiêng người, họng nháy mắt nhắm ngay không khí, sau đó bình tĩnh phân tích, “Cô xem, cô ở phía trước tôi, họng cũng không chĩa chuẩn về tôi, mà mạng của cô, còn đang ở trên tay tôi.”
“A, sao anh lại cảm thấy như vậy?”
Mặc Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người, tại thời điểm A Nhị không phản ứng kịp, mở chốt, cổ tay xoay lại, đánh tới tay anh ta.
A Nhị cũng không có ngây người lâu lắm, nháy mắt phản ứng kịp, giậm chân một cái.
Cổ tay đè xuống, ngăn cản công kích của anh ta, đảo qua một quyền.
Cứ như vậy, anh tới tôi đi, chiêu chiêu trí mạng.
Tống Phi Bạch xem tới sốt ruột, nhưng cũng biết mấu chốt hiện tại là cứu Đào Hề Nhiễm, bước nhanh chân tới, anh ta không có bản lĩnh như Mặc Khuynh Thành, chỉ có thể ngồi trên cần cẩu, từ từ mò mẫm công tắc.
“Bang.”
A Nhị đang đứng bên cạnh Mặc Khuynh Thành, nhìn thấy động tác của Tống Phi Bạch, bắn một phát qua đó.
“Ưm.”
Tống Phi Bạch nhíu mày, nhìn vết thương trên cánh tay, không quan tâm khởi động cần cẩu.
“Kẽo kẹt.”
Hai người bị trói trên cây ánh mắt không ngừng nhìn mấy người, chỉ hận ánh mắt có thể tiến lên hỗ trợ.
“A Nhị, anh trực tiếp giải quyết hết bọn họ đi!” A Tam mở miệng quát.
A Nhị biết ý của anh ta, Mặc Khuynh Thành cũng biết.
Tốc độ trên tay cô nhanh hơn, để cho A Nhị không có rảnh chú ý chuyện bên cạnh.
“Ưm.”
A Nhị chấn kinh nhìn sát khí trên người cô, cô làm sao có thể có thân thủ mạnh như vậy!
“Shit! A Đại, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn như vậy!”
Một mình A Nhị căn bản không có cách phân thân, mà cần cẩu cũng đang chậm rãi rớt xuống, nếu là Đào Hề Nhiễm thật sự bị giải quyết, liền thành cục diện ba đối một.
“Không!”
A Đại bình tĩnh nói xong, bọn họ còn có cơ hội.
“A Tam, tôi giúp cậu đem dây thừng cắt đứt.”
Cổ tay A Đại bị còng tay còng lại, chìa khóa ở trên người A Nhị, nhưng tay A Tam là bị dây thừng trói, chỉ cần anh ta xoay người cúi đầu, cục diện sẽ thay đổi.
A Tam suy nghĩ, vội vàng nói: “A Đại, cố lên.”
A Đại xoay người ngồi xổm xuống, nhìn dây thừng cột thành nút chết, há mồm cắn, sống chết cắn.
Trên mặt A Nhị vui vẻ, Mặc Khuynh Thành đánh một cước gạt anh ta ngã.
“Anh trái lại còn có tâm tư chú ý cái khác.”
Mặc Khuynh Thành hiển nhiên cũng biết tình huống xảy ra bên cạnh, lập tức quay đầu nói Tống Phi Bạch: “Phi Bạch, nhanh chút.”
“Bang.”
Lại một tiếng súng vang lên, mục tiêu là Đào Hề Nhiễm.
“A…”
Mặc dù không có bắn trúng, nhưng cần cẩu vốn không ổn định lại càng lắc lư lợi hại.
Dây thừng ở trên móc treo không ngừng ma sát, mơ hồ như sắp đứt.
“Hề Nhiễm, đừng nhúc nhích.”
Đào Hề Nhiễm nhỏ giọng nói : “Tôi không động, không động, ngàn vạn lần cũng không động.” Cho dù vẫn sợ hãi, cũng không thể kéo chân sau của bọn họ.
Tống Phi Bạch đang cố gắng để cho cần cẩu hạ xuống nháy mắt lại không kéo xuống được.
“Chết tiệt, lúc này lại có vấn đề.”
Không có cách nào, anh ôm cánh tay bị thương đi tới nơi cần cẩu cúi xuống, giẫm lên trên ao, “Đừng sợ, nhảy xuống.”
Đào Hề Nhiễm nhìn Tống Phi Bạch ở phía dưới, lại nhìn tình huống bên cạnh, thân thể làm ra phản ứng đầu tiên.
“Xoàn xoạt, phực.”
Dây thừng bị đứt, thân thể nháy mắt rơi xuống, hai mắt nhắm chặt, chờ đợi đụng vào thép.
“Ưm.”
Mở hai mắt ra, nhìn Tống Phi Bạch ôm lấy mình, thốt lời lên: “Nương nương, anh sao rồi?”
Tống Phi Bạch lộ ra nụ cười trắng bệch, “Không có chuyện gì.”
Đặt Đào Hề Nhiễm xuống, một tay tháo dây thừng ra.
Lúc này cô mới nhìn rõ cánh tay kia, máu tươi đã nhuốm đỏ nửa ống tay áo.
“Nương nương, để tôi băng bó cho anh.”
Nói xong, liền xé góc áo, đem mảnh vải buộc lên trên vết thương.
Máu chảy chậm lại, Tống Phi Bạch có chút choáng váng nói: “Cảm ơn.”
Bàn tay to hung hăng nắm chặt, bây giờ anh không thể choáng váng, Mặc Khuynh Thành còn đang chiến đấu.
Lúc này, cổ tay A Tam đã được thoát ra.
“A Nhị, tôi tới giúp anh.”
Anh ta nháy mắt vọt tới bên cạnh Mặc Khuynh Thành, cùng A Nhị đánh nhau với cô.
Đào Hề Nhiễm lo lắng nhìn ba người, cực kì rõ ràng, A Tam gia nhập, tăng thêm khó khăn cho Mặc Khuynh Thành.
“Nương nương, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Hề Nhiễm, cô có thể bắn súng không?”
“A, không…”
“Tôi dạy cô.”
Tống Phi Bạch đem súng lục bỏ vào trong tay cô, “Hai tay nắm chặt cán súng, họng nhắm vào đó, sau đó nổ súng.”
Đào Hề Nhiễm có chút kích động, “Nương nương, tôi không biết, nếu không anh tới?”
“Cô nhất định có thể, tôi xuống giúp công tử, mạng của chúng tôi, ở trên tay cô.”
Vừa nói như vậy, cô càng thêm sợ hãi, nếu là cô không bắn trúng, chẳng phải là…
Nhưng Tống Phi Bạch không có chờ cô nhiều lời, trực tiếp nhảy xuống gia nhập vào cuộc chiến.
“Phi Bạch, cánh tay anh sao rồi?”
Mặc Khuynh Thành nhìn cánh tay tràn đầy máu tươi, vô cùng lo lắng, kỳ thật đánh hai người cô không thành vấn đề.
“Không có chuyện gì, tôi có thể chịu đựng được.”
Cô cũng không nói gì thêm, đáy mắt hiện lên chân thành, tuy Tống Phi Bạch nói như vậy, nhưng cô hiểu rõ, nếu không cứu kịp, tay của anh sẽ bị phế bỏ, đối với bác sĩ nổi tiếng mà nói, quả thực chính là chuyện hủy đi đời người.
Nghĩ như vậy, động tác trên tay càng thêm mãnh liệt.
Năm ngón tay chộp lấy, đá chân, khuỷu tay, xoay người…
A Nhị càng ngày càng đỡ không xuể, anh ta không thể tin được, vừa rồi không phải toàn bộ thực lực của cô.
Mà Tống Phi Bạch bên này, A Tam đấu pháp càng thêm đơn giản, một bộ chiêu thức không có ngừng lại, vốn là Tống Phi bạch thân thủ không tốt lắm liền liên tục trúng chiêu.
Khóe miệng Tống Phi Bạch chảy máu xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, biến thành một đóa hoa kiều diễm.
Mặc Khuynh Thành nhìn thấy vậy, bắn A Nhị một cái.
“A Nhị!”
A Tam khàn giọng gào thét, tất cả trong mắt đều là tơ máu, anh ta không thể tin được, Mặc Khuynh Thành thật sự nổ súng rồi.
Dưới sự phẫn nộ anh ta liều lĩnh lao ra, quả đấm màu đồng mang theo gió, lướt tới trước mặt cô.
Thật nhanh!
Nhưng mà, phản ứng của cô nhanh hơn.
Đầu trực tiếp tránh sang một bên, bắt lấy cổ tay anh ta, dùng lực kéo.
“Tôi giết cô!”
A Tam một chút cũng khong phòng thủ, vươn một quả đấm khác ra.
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành sáng lên, trực tiếp đem cổ tay anh ta gập lại.
“A!”
Đau đớn làm cho động tác của anh ta bị kiềm hãm, cô một cước đá ra.
“Ưm.”
Tống Phi Bạch đứng ở một bên khóe miệng giật giật, hai chân theo bản năng kẹp chặt lại.
Công tử thật là bạo lực…
A Tam quỳ rạp trên mặt đất lại vẫn muốn đứng dậy, Mặc Khuynh Thành trực tiếp đáp một cước xuống.
“A!”
Tống Phi Bạch sợ hãi lui về phía sau vài bước, hơi chút đồng tình nhìn A Tam, người anh em, bảo trọng, này quả thực là cực kì đau.
“A, cô lại có thể làm vậy.”
Không hề để ý tới, đem ánh mắt hướng về phía A Đại.
“Anh muốn chết như thế nào?” Ngữ khí nhàn nhạt, bình tĩnh như hỏi thời tiết bây giờ thế nào.
Khóe miệng A Đại lộ ra nụ cười tàn nhẫn, A Nhị đã chết, A Tam nửa sống nửa chết, anh ta cũng không cảm thấy mình có thể sống sót, nhưng ít ra, anh ta cũng phải kéo theo đệm lưng.
“Ầm.”
Còng tay bị đứt ra, máu trên cổ tay chảy không ngừng rút súng lục sau thắt lưng ra.
“Cho dù chết, cũng cần phải kéo cô lại!”
“Cẩn thận!”
Tống Phi Bạch trực tiếp vọt tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, ôm cổ cô.
“Bang…”
Cô mở lớn hai mắt, nhìn Tống Phi Bạch nhận một phát súng này.
“Phi Bạch!”
Giơ cánh tay lên, quyết đoán nổ súng, bắn vào mi tâm A Đại.
Tống Phi Bạch ôm cô chậm rãi buông tay ra, khóe miệng mang theo nụ cười, ngã trên mặt đất.
“Phi Bạch!”
“Nương nương!”
Hai tay Mặc Khuynh Thành run rẩy, quỳ trên mặt đất, không dám chạm tới hai mắt anh.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, anh ấy sẽ chết…
Đào Hề Nhiễm không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nhanh chóng chạy đến phía trước bọn họ, nhìn Mặc Khuynh Thành sợ hãi, muốn an ủi cô ấy, lại sợ bị cô trực tiếp đẩy ra.
Đau lòng nhìn cô có chút không khống chế được, lại nhìn Tống Phi Bạch nhắm mắt giống như không còn hơi thở, cẩn thận đưa tay lên chóp mũi anh.
“Công tử, nương nương còn hô hấp!”
Ánh mắt trống rỗng, nháy mắt có tiêu cự.
“Còn có hô hấp, đúng, anh ấy còn sống, Phi Bạch, anh chịu đựng một chút, chịu đựng chút!”
Nắm lấy cổ tay anh, trực tiếp bỏ anh trên lưng, thình lình có sức nặng khiến cho chân cô lảo đảo một phen.
“Công tử, chúng ta đỡ đi.” Đào Hề Nhiễm nhìn bả vai gầy yếu yếu ớt khiêng Tống Phi Bạch lên, giống như khiêng lên toàn bộ.
“Không cần.”
Cô nhất định phải cứu được Tống Phi Bạch, giống như, anh đã cứu lấy cô vậy…
Kiên quyết tín nhiệm chống đỡ cả người, bước nhanh đi ra, tìm kiếm đường sống duy nhất.
Không ai, không có xe, không có điện thoại công cộng…
Mặc Dận, nói cho em biết, em nên làm cái gì bây giờ…